Cô dịu dàng nói: “Anh nghỉ ngơi một chút, em hâm nóng thức ăn cho anh.”
Chương Bách Ngôn không nỡ để cô vất vả, nắm lấy tay cô: “Để anh làm!”
Tần Dụ lắc đầu: “Mới hơn sáu tháng, đâu phải không được phép làm chuyện gì! Chương Bách Ngôn, em đã không còn là bà chủ giàu có nữa, em có thể làm mấy việc nhà đơn giản, sau này còn phải chăm con!”
Chương Bách Ngôn không tiếp tục kiên trì.
Lúc Tần Dụ hâm nóng thức ăn, anh đi đến bên cửa sổ phòng khách nhỏ, mở cửa sổ hút thuốc.
Phun ra làn khói bay ra bên ngoài, bị gió đêm xé nát.
Dù sao thì anh vẫn rất phiền lòng, nhưng ở trước mặt vợ anh không muốn lộ ra, anh hy vọng cô có thể yên tâm sinh con, không cần quan tâm đến những chuyện khác.
Trước đây, anh làm việc quyết đoán, hiện tại có lẽ là có uy hiếp nên trở nên dè dặt rất nhiều.
Phía sau có tiếng bước chân.
Chương Bách Ngôn lập tức dập tắt thuốc lá, đóng cửa sổ lại, không muốn vợ mình hít phải khói thuốc.
Lúc anh ăn cơm, Tần Dụ ngồi trên sô pha nhỏ học đan áo len, cô còn nhỏ nhẹ nói với anh rằng muốn đan cho cục cưng mấy bộ để mùa đông mặc, cô cũng nói muốn đan cho Chương Bách Ngôn một bộ, chỉ là có thể sẽ phải lâu một chút.
Chương Bách Ngôn vừa im lặng lắng nghe vừa ăn cơm.
Anh rất thích bầu không khí như vậy, cơm nước xong xuôi cơn nghiện thuốc lá của anh hơi tái phát, nhưng cuối cùng cũng chỉ vuốt hộp thuốc lá, nghe Tần Dụ nói một hồi lâu.
Anh không cho cô đi tắm, tự mình rửa bát đĩa, còn sẵn tiện đi vứt rác.
Lúc lên lầu, Tần Dụ không ở trong phòng ngủ.
Anh nghe thấy trong toilet có tiếng nước chảy, anh lo lắng đi đến đẩy nhẹ cửa: “Tần Dụ, em đang tắm à?”
Cô xoay người lại, hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Trên người cô không có quần áo, vô cùng trắng trẻo, bởi vì mang thai nên phần bụng nhô lên.
Chương Bách Ngôn cũng ngạc nhiên.
Anh không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng cũng đã vào rồi, hơn nữa... Anh quả thật có chút suy nghĩ đó, từ khi kết hôn đến nay bọn họ vẫn chưa phát sinh quan hệ lần nào.
Tần Dụ trơ mắt nhìn anh đi tới.
Anh nhẹ nhàng nắm eo cô, đỡ cô, sau đó cúi đầu hôn cô.
Môi anh có mùi thuốc lá.
Tần Dụ cũng không chán ghét.
Cô tiếp nhận nụ hôn của chồng, hôn thật lâu, anh rút khăn lông tỉ mỉ giúp cô lau người... Khi lau xong anh ôm cô trở về phòng ngủ, rất vui vẻ làm loại chuyện đó ở trên giường.
Anh rất kiềm chế, có lẽ là sợ làm tổn thương cô, một bàn tay dùng sức nắm đầu giường.
Gân xanh lộ ra.
Còn có tiếng kêu phát ra từ cổ họng anh, thể hiện niềm vui thích cực đỉnh, tình dục có thể lây nhiễm, Tần Dụ mang thai hơn sáu tháng, dù sao đi nữa cô cũng rất căng thẳng, cho nên ít nhiều gì cũng có chút không phóng túng được, nhưng khi cô nhìn thấy Chương Bách Ngôn thoải mái như vậy, cô dần dần cũng có cảm giác...
Cô gối đầu lên chiếc gối mềm mại, dịu dàng nhìn chăm chú chồng mình.
Ánh mắt ướt át.
Chương Bách Ngôn vẫn nhìn cô chằm chằm, rất chuyên chú, dường như muốn khắc hình dáng cô vào xương tủy... Đang lúc tình cảm sâu đậm, cổ họng anh mơ hồ thốt lên tên cô.
“Tần Dụ... Tần Dụ...”
…
Sau khi kết thúc, cô cực kỳ mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chương Bách Ngôn tựa vào đầu giường, nhẹ nhàng vuốt ve bả vai mượt mà của cô, Tần Dụ nhẹ nhàng gối đầu lên bụng của anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Vừa rồi... Chương Bách Ngôn, làm gì có người đàn ông nào kêu như vậy?”
Có lẽ là đã trút hết ham muốn nên tâm trạng anh tốt hơn rất nhiều.
Anh cười khẽ.
Anh cúi đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Rất thoải mái! Tần Dụ, em không thoải mái sao?”
Tần Dụ đương nhiên cũng thoải mái, nhưng cô không quen thảo luận chuyện giường chiếu với chồng, vì thế cô không những không lên tiếng còn thoáng quay mặt đi.
Chương Bách Ngôn biết cô thẹn thùng nên cũng không ép buộc cô.
Anh nghỉ ngơi một lát rồi xuống giường tìm khăn lông ấm cho cô, cẩn thận lau mình cho cô từng li từng tí. Sau khi chuẩn bị xong, giọng anh nghẹn ngào: “Qua hai năm nữa, anh chắc chắn sẽ mua cho em một bồn tắm lớn.”