Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục U rũ mắt, cười rất nhạt, tóm lại không đồng ý.

Cô là người phụ nữ chín chắn, tiếp xúc thân thể một lần ngắn ngủi, cũng không tính là gì... Không đến mức để cho cô cảm thấy có thể giao phó cả đời cho Diệp Bạch.

Cô từ chối Diệp Bạch, một mình trở lại biệt thự.

Sau đó, cô ở lại trên tầng, không xuống tầng nữa.

Mười giờ đêm, dưới tầng truyền tới tiếng xe khởi động, Lục Huân đi lên tầng gõ cửa: “ Mọi người đều đi rồi! Diệp Bạch cũng đi rồi! Hôm nay các em nói chuyện thế nào?”

Lục U tắm rửa xong, tựa vào đầu giường đọc sách.

Trong lòng là Tiểu Lục Hồi.

Ngủ ngon lành.

Lục U sợ đánh thức đứa bé, rón rén đứng lên: “Vào phòng khách rồi nói!”

Ít nhiều Lục Huân có hơi chột dạ, vì Diệp Bạch là do cô ấy mời tới.

Đến phòng khách, Lục U lại cười nhạt: “Là ý của anh trai đúng không!”

Lục Huân nhìn chằm chằm cô rất lâu, mới ngượng ngùng hỏi: “Sao em biết được?”

Lục U luôn thân thiết với cô ấy, cũng không che giấu, nói thẳng: “Vì chỉ có chị mới bị anh ấy dùng một chiêu đến mười lần mà vẫn có thể mắc lừa! Người trong nhà đều biết.”

Lục Huân cúi đầu, không lên tiếng.

Lục U nhẹ nhàng chạm vào cô ấy: “Anh trai cũng thích chị như vậy.”

Lục Huân mới vui vẻ lên.

Lục U nhớ tới Diệp Bạch, cô cúi đầu cười chua xót: “Trong lòng Diệp Bạch, em cũng là người như vậy! Nhưng Tiểu Huân, chung quy em mang họ Lục, dòng máu chảy trong người em chính là dòng máu hai nhà Hoắc Lục, làm sao có thể mãi mãi đơn thuần được!”

Bên trên cô có Lục Thước gánh vác nhà họ Lục.

Nếu không có Lục Thước, Lục U cũng bị ép trưởng thành, cũng phải gánh vác gia tộc như thế.

Giống như trước kia, cô được Diệp Bạch cưng chiều.

Vô lo vô nghĩ.

Cũng là do Diệp Bạch bỏ rơi cô, ép cô trưởng thành như bây giờ...

Lục U và Lục Huân nói chuyện tới khuya.

Đêm khuya, Lục Huân lặng lẽ trở về, cô sợ quấy rầy Lục Thước, khom lưng vào cửa...

Đèn bật một tiếng liền sáng lên.

Lục Thước dựa vào đầu giường, rõ ràng đang chờ cô.

Lục Huân ngượng ngùng bò lên giường, ngoan ngoãn nằm xuống, phát hiện chồng còn đang nhìn mình bèn dịch lên trên, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào vào cơ bụng anh... Cẩn thận sờ.

Lục Thước sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vừa bực vừa buồn cười: “Em đang sợ gì!”

Lục Huân thành thật nói: “Hôm nay anh ăn nhiều hàu sống quá! Em sợ anh không nhịn được! Lục Thước, chúng ta có hai đứa con là Lục Trầm và Lục Từ rồi, em không muốn sinh nữa... Anh không thích đeo cái kia.”

Mỗi lần cô muốn anh đeo lên, anh luôn đúng lý hợp tình,

Nói sinh thêm đứa nữa.

Lục Huân không muốn sinh nữa.

Cô dè dặt nói ra như vậy, trong lòng Lục Thước mềm nhũn, lại có hơi buồn cười, anh ôm lấy cổ cô rồi kéo cô kề sát cổ mình, cúi đầu một cái là có thể chạm vào khuôn mặt mềm mại của cô.

Anh cúi đầu lẩm bẩm: “Đồ ngốc! Anh đều tính ngày.”

Khi cô ở thời kỳ an toàn, anh mới không dùng cái đó.

Lục Huân ngước mắt nhìn anh.

Anh chưa bao giờ nói điều này... Lục Thước lại cười: “Ăn hàu sống thì sao? Anh thấy Doãn Tư còn ăn nhiều hơn!”

Anh hôn cô: “Anh muốn chờ em trở về, chúng ta nói chuyện một chút.”

Trước đó vài ngày, anh đi công tác,

Sau khi về thành phố B thì công ty lại rất bận rộn, trước sau một tháng, cũng không thể tâm sự trò chuyện với cô... Lục Thước rất nhớ cô.

Nói tới cũng lạ, rõ ràng cùng sống trong một căn phòng nhưng anh vẫn nhớ cô.

Người đến tuổi trung niên, tình cảm anh đối với cô,

Vẫn mãnh liệt như khi còn trẻ.

...

Bên khác, Lục U trở lại phòng ngủ, Tiểu Lục Hồi nằm trên giường lớn ngủ ngon lành.

Chăn bị đá văng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK