Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tây mở mắt ra, trong mắt còn sót lại vẻ đau thương. Cô lại mơ một giấc mơ giống trước đây.
Trong mơ, cô đem tro cốt của Bạch Khởi từ nước ngoài trở về.
Nhưng máy bay mãi không hạ cánh.
Cô bừng tỉnh, trong tầm tay là làn da ấm áp. Cô vô thức kéo nguồn nhiệt về phía mình, kề sát mặt qua… Trương Sùng Quang cảm thấy trong tay hơi ướt.
Hoắc Tây đã khóc…
Rõ ràng là đầu mùa hạ, nhưng trong một căn phòng ngủ to thế này, lại lạnh lẽo đến tận xương.
Trương Sùng Quang kiên nhẫn mà chờ cô tỉnh ngủ. Khoảng hai phút sau, Hoắc Tây hoàn toàn tỉnh ngủ.
Ngay sau đó, anh cảm thấy cô nhích mặt mình ra từng chút một, không muốn tiếp xúc với anh, động tác trông d o vẻ tự nhiên lại khiến lòng anh căng chặt… Vợ anh không muốn anh chạm vào mình.
Vậy vừa rồi cô ỷ lại anh như thế, là vì coi anh là Bạch Khởi hả?
Người sống giành không lại người chết.
Huống chi, năm xưa người đưa Bạch Khởi ra nước ngoài lại là anh. Lại thêm, Bạch Khởi bệnh nặng qua đời lúc Hoắc Tây đang mang thai cuối kì.
Cô vẫn không biết tin Bạch Khởi qua đời, mãi cho đến khi cô khôi phục sau sinh sản, muốn đi gặp Bạch Khởi.
Trưong Sùng Quang đè nén cảm giác ngột ngạt trong lòng.
Hiện nay, Bạch Khởi đã trở thành một điều kiêng kỵ giữa hai người. Anh không nhắc tới, cô cũng sẽ không nhắc tới… Bọn họ cứ như vậy mà hờ hững sống qua ngày, anh không biết anh có thế kiên trì bao lâu nữa.
Anh nghĩ, nếu Hoắc Tây sẵn lòng sống cả đời như thế thì anh cũng sẵn lòng.
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng nói: “Miên Miên và Duệ Duệ còn chưa ngủ, chúng ta về nhà sớm chút đi.”
Dứt lời, anh liền có chút khố sở.
Nếu không vì hai đứa nhỏ thì chắc là Hoắc Tây đã bỏ anh đi rồi. cho dù không ly hôn, cô cũng sẽ bay ra nước ngoài, không hề quay lại nữa… Mỗi đêm ngủ bên cạnh anh, có lẽ cô rất khó chịu.
Hoắc Tây ngồi dậy, đường cong xinh đẹp
mềm mại hiện lên trong bóng tối.
Cô đứng dậy, vén mái tóc dài sang một bên, nhẹ nhàng sửa sang lại váy, sau lưng hơi bị nhăn nhúm.
Trương Sùng Quang nói: “Đế anh giúp em.”
Có điều, anh mới vừa chạm vào cô, cô liền tránh sang bên ngay.
Không khí cực kì yên tĩnh,
Làm một người chồng, Trương Sùng Quang có chút không thể chịu nối, nhưng anh vẫn dịu dàng nói: “Anh không muốn làm gì cả, chỉ là vuốt phẳng váy cho em thôi.”
Những lúc chỉ có hai người, Hoắc Tây đối xử rất lạnh nhạt với anh: “Em tự làm là được.”
Chỉnh váy xong, cô ngước mắt lên, lạnh nhạt nói: “Đi thôi!”
Có điều, cô vừa đi vài bước đã bị Trương Sùng Quang kéo cố tay lại.
Khoảnh khắc thân thế tiếp xúc lần nhau, anh có thể nhận sự được sự phản cảm trong cô. Lần này, Trương Sùng Quang không buông tay ra. Anh kéo cô lại gần mình từng chút một, nhẹ giọng hỏi cô: “Hoắc Tây, có phải là em còn hận anh không? Em muốn vì Bạch Khởi mà cả đời không làm vợ chồng thật sự với anh hả? Em có nhớ bao lâu rồi chúng ta chưa làm chuyện vợ chồng không?”
Hoắc Tây không nhớ.
Từ khi biết chuyện anh đã làm, cô liền không thể nào đặt anh vào lòng mình nữa.
Bạch Khởi đã từng cùng cô vượt qua khoảng thời gian tăm tối. Cô mang thai Miên Miên bảy tháng ở nước Anh, bị xuất huyết mà bên ngoài lại đổ tuyết, là Bạch Khởi cõng cô đi bệnh viện khám bệnh, giống như năm xưa cô kéo Bạch Khởi ra khỏi bóng đêm. Bọn họ là người thân của nhau.
Vậy mà Trương Sùng Quang lại khiến cô không thế nhìn thấy mặt cậu ta lần cuối.
Bạch Khởi đi như thế nào?
Cậu ta có biết hay không… Cậu ta có khi nào cho rằng cô không thèm để ý cậu ta, cô được đến hạnh phúc rồi bỏ qua cậu ta…
ở trong lòng cô, Bạch Khởi giống như là em trai ruột của cô, Trương Sùng Quang cũng biết điều này.
Thế mà anh vẫn làm như vậy!
Hoắc Tây không cãi nhau với anh. Cô chỉ là không có cách nào tiếp tục làm một đôi vợ chồng ân ái với anh nữa. Cô và anh quen biết lâu lắm rồi. Vậy nên cô rất hiểu anh. Nếu cô rời khỏi anh, có khi anh sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì đó. Vì vậy, cô dứt khoát tự sa ngã, anh muốn cô, cô cho là được… Có điều, cô cho anh không phải một Hoắc
Táy đã từng.
Trương Sùng Quang nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của cô, từ từ nói: “Sắp hai năm rồi! Hoắc Tây, anh là một người đàn ông bình thường, chẳng lẽ em không sợ…”
Hoắc Tây cười nhạt: “Tổng giám đốc Trương đừng để mình thua thiệt.”
Dứt lời, cô đi vòng qua anh ra ngoài.
Trương Sùng Quang đứng một mình trong phòng ngủ tăm tối một lát. Khuôn mặt anh hung ác đến mức đáng sợ. Có lẽ đây là cảm xúc anh đã đè nén bấy lâu nay… Một lúc sau, anh ổn định tâm trạng, đi ra ngoài.
Ra ngoài phòng ngủ, ánh đèn sáng ngời chiếu rọi mọi thứ.
Anh thấy Hoắc Tây vừa đi xuống lầu vừa nói đùa với Hoắc Minh, cả người đều có vẻ lười nhác.
Dáng vẻ này của Hoắc Tây cực kỳ có sức hút.
Trương Sùng Quang bước nhanh đuổi kịp Hoắc Tây. Sau đó, anh rất tự nhiên mà ôm eo vợ mình trước mặt Hoắc Minh, chào hỏi: “Cha, con và Hoắc Tây đi về trước.”
Anh cố tình rõ ràng như thế, sao có thể giấu được đôi mắt của Hoắc Minh.
Nhưng mà hai đứa nhỏ giả vờ ân ái, ông làm
người lớn cũng không tiện nói gì.
Trương Sùng Quang ôm Hoắc Tây đi qua sảnh trước đến bãi đỗ xe.
“Buông ra!”
Hoắc Tây muốn đấy anh ra, nhưng mà anh lại lẩm bẩm bên tai cô: “Cha đang nhìn kìa, em có chắc là em muốn đẩy chồng em ra ngoài?”
Hoắc Tây không đấy anh ra nữa. Cô bị anh đẩy nhẹ lên thân xe, một mùi hương bạc hà mát lạnh dễ ngửi chui vào trong khoang miệng, ăn mòn vị giác của cô từng chút một.
Nhiệt độ cơ thế Trương Sùng Quang dần lên cao. Bàn tay nâng mặt cô của anh rất nóng bỏng.
Hoắc Tây để mặc cho anh hôn, hiếm khi có dáng vẻ ngoan ngoãn.
Một lúc lâu sau, Trương Sùng Quang nhẹ nhàng buông cô ra, đè cái mũi cao thẳng lên bên gáy cô, thở phì phò nói: “Nếu cha không đi theo ra ngoài thì em có hối hận để cho anh hôn không?”
Thân thể Hoắc Táy lập tức cứng đờ.
Trương Sùng Quang cười hờ hững.
Trên đường trở về, không ai nói thêm gì…
Xe dừng trong sân, Tiểu Quang ngoe nguấy đuôi nhảy tới nhảy lui.
“Cha ơi!”
Hoắc Miên Miên chạy nhanh ra như một cơn lốc xoáy, ôm lấy chân của Trương Sùng Quang.
Người cha lập tức bế con gái lên. Cô bé mới mười tuổi, được nuôi dưỡng rất tốt, không nhẹ cân chút nào.
Hoắc Miên Miên nhanh chóng đòi đi xuống.
Cô bé trưởng thành rồi, không cần cha ôm nữa. Cò bé nắm Tiểu Quang, rất kiêu ngạo mà nói: “Bài thực nghiệm hóa học của Trương Duệ đã giành được giải nhất trong các trường tiếu học thành phố.”
Trương Sùng Quang nhìn về phía Hoắc Tây, rất dịu dàng nói: “Thằng nhỏ này giỏi thật đấy!”
Hoắc Tây xoa xoa đầu Miên Miên.
Mâu thuẫn giữa bọn họ chỉ thể hiện ở sau lưng. Khi đứng trước mặt con nhỏ, bọn họ vẫn là một đôi vợ chồng ân ái. Trương Sùng Quang ôm nhẹ vai cô, cùng nhau đi vào đại sảnh.
Lúc khen ngợi Trương Duệ, Trương Duệ mới học lớp một rất bình tĩnh nói: “Thực nghiệm lần này không khó cho lắm.”
Hoắc Miên Miên chống khuôn mặt nhỏ trắng nõn, vẻ mặt buồn fâu: “Sao Trương Duệ lại thông minh như vậy chứ?”
Trương Duệ nghiêm túc trả lời: “Em thông minh ròi, chị không cần thông minh nữa. Sau này
em sẽ nuôi chị!”
Hoắc Miên Miên nâng khuôn mặt cậu bé lên hôn một cái. Trương Duệ có chút ngại ngùng, cố gắng căng mặt ra cho ngầu nhưng mặt lại đỏ bừng lên. Hoắc Miên Miên ôm bụng cười to…
Bởi vì Trương Duệ xuất sắc cho nên Trương Sùng Quang cố ý khen thưởng cho cậu bé.
Anh lấy một mô hình máy bay bạch kim trong thư phòng tặng cho cậu bé. Bé trai đều thích mấy thứ này, cậu bé như đạt được bảo bối, lập tức mang về phòng đế xem.
Trương Sùng Quang ngồi một mình sau bàn, hút xong hai điếu thuốc mới quay về phòng ngủ.
Dưới sự kiên trì của anh, bọn họ vẫn chưa ngủ riêng.
Lúc này Hoắc Tây đã tắm rồi, đang dựa trên đầu giường xử lý công việc. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngước mắt lên nhìn thoáng qua, rồi buông điện thoại xuống nhắm mắt lại.
Đây là thói quen của cô. chờ lúc anh về phòng ngủ, cô đều sẽ làm vậy đế tỏ vẻ cô muốn nghỉ ngơi.
Trương Sùng Quang lẳng lặng nhìn cô vài giây, sau đó đi vào phòng thay quần áo lấy đồ đi tắm, tắm xong rồi mang một thân lạnh lẽo kề sát sau lưng cô.
Anh đang độ tuổi xuân, tất nhiên cũng có nhu cầu của đàn ông.
Vợ anh đang nằm trên giường. Anh không thể nào không muốn được. Vậy nên anh ôm cô bắt đầu trêu chọc.
Hoắc Tây nhắm mắt lại.
Một lát sau, hơi thở cô trở nên dồn dập hơn một chút, nhưng cô vẫn không mở miệng, cũng không đáp lại anh… Trương Sùng Quang dần cảm thấy mất hứng.
“Thôi bỏ đi!”
Anh đứng dậy xuống giường, đi vào trong phòng tắm đóng cửa lại, bên trong truyền ra tiếng nước.
Hoắc Tây yên lặng nằm trên giường.
Cô nghe tiếng động truyền ra từ bên trong, biết là ít nhất mười phút anh sẽ không ra ngoài, lại thêm khi anh giải quyết xong rồi, anh sẽ không chạm vào cô nữa.
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cuối cùng cũng có thế ngủ rồi.
Chắc là vì đêm nay bị kích thích, Trương Sùng Quang ở bên trong phòng tắm gần hai mươi phút mới ra ngoài, cả người đầy hơi nước, trong mắt còn vẻ buồn bực chưa tan. Khi thấy Hoắc Tây đã ngủ rồi, anh càng thêm tức giận.
Có điều, anh không muốn nổi giận với cô, mối quan hệ giữa bọn họ vốn dĩ như đi trên băng mỏng rồi.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, im lặng một lát rồi kề sát vào tai cô, nói nhỏ: “Hoắc Tây, em không có nhu cầu phụ nữ hả? Đã hai năm rồi, anh không tin em không muốn!”
Hoắc Tây tỉnh dậy.
Tất nhiên là cô nghe thấy lời nói của anh. Cô cũng có nhu cầu, nhưng mà so với việc phản cảm anh, thì một chút nhu cầu về thân thể có vẻ không đáng kể.
Cô không giả ngu, từ từ mở to mắt lên, lạnh nhạt nói: “Nếu anh không chịu đựng nổi thì chúng ta có thế ly hôn.”
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm cô.
Một lúc lâu sau, anh mới thốt ra một câu: “Em nằm mơ đi!”
Đêm trước lễ tình nhân, giới y học thành phố B tổ chức một buối tiệc giúp đỡ những người mới nối trong giới y học thoát khỏi độc thân.
Trình Luật rất được bệnh viện coi trọng nên có gửi thiệp mời cho anh ta.
“Tiểu Trình, cố lên nhé!”
Trình Luật mỉm cười: “Trưởng khoa, tôi có bạn gái rồi.”
Trưởng khoa vỗ đầu: “Tôi quên mất chuyện này. Hai ngày trước, ảnh chụp cậu và bạn gái hôn môi gây chấn động khắp thành phố B cơ đấy. Bạn gái cậu rất xinh đẹp… xinh đẹp hơn tất cả các y tá ở đây.”
Trình Luật mím môi, dù sao thì vẫn vui vẻ.
Trưởng khoa rất sảng khoái cho anh ta thêm một thiệp mời: “Dần bạn gái đi chơi đi, chơi vui vẻ một chút, sớm ngày mời tôi ăn kẹo cưới!”
“Chắc chắn rồi!”
Sau khi đưa trưởng khoa ra ngoài, Trình Luật lập tức gọi điện thoại cho Lý Tư Ỷ: “Tư Ỷ, anh có hai tấm thiệp mời, đêm nay em cùng anh đi dự tiệc nhé? Cả hội trường… chắc chỉ có hai người chúng ta là không độc thân.”
Lý Tư Ỷ vừa lúc không có chuyện gì, bèn đồng ý.
Chỉ là cô không ngờ sẽ gặp cổ Vân Phàm trong bữa tiệc.
Sao Cố Ván Phàm lại ở trong bữa tiệc giới y học vậy?
Một đàn anh khoảng bốn mươi tuổi của Trình Luật mang bọn họ giới thiệu với cố Vân Phàm, nói năng rất dè dặt: “Trình Luật, đây là ngài
cố, tống giám đốc cố Thị. Ngài cố, đây là bác sĩ Trình, Trình Luật, vị bác sĩtrẻ nhất bệnh viện chúng tòi… Còn đây là bạn gái cậu ta, người trẻ tuối trông rất xứng đôi, đúng không?”
Cố Vân Phàm ăn mặc rất cầu kỳ, toàn thân đều là hàng thủ công.
Nút tay áo kim cương trên cố tay áo sáng lấp lánh.
Anh cầm một ly champagne, đánh giá chiếc váy lễ hội trên người Lý Tư Ỷ, chiếc váy dài màu đỏ sậm làm nổi bật làn da trắng tuyết, vòng eo nhỏ càng thêm nhỏ, giống như là yêu tinh.
Một lát sau, anh mới cười khẽ: “Hôm ấy thấy ảnh chụp, đúng là rất xứng đôi.”
Lý Tư Ỷ rùng mình.
Cô không hề muốn nhìn thấy anh, gật đầu chào hỏi đã là cực hạn của cô rồi.
Trình Luật đứng bên cạnh, tuy rằng rất muốn trò chuyện thêm với cổ Vân Phàm, nhưng mà anh ta từng nghe Lý Tư Ỷ nói là hai người bọn họ không hợp nhau, không phải người một đường, thì đành phải bỏ qua ý muốn làm quen, chỉ bắt tay xã giao rồi thôi: “Xin chào tống giám đốc cố!”
Cố Vân Phàm rụt rè bắt tay rồi buông ra ngay.
Anh nhìn ly rượu trong tay Lý Tư Ỷ, hờ hững
nói: “Cô Lý không giỏi uống rượu. Tiểu Trình, cậu làm bạn trai không được rồi.”
Trình Luật nhìn về phía Lý Tư Ỷ: “Anh đối ly nước trái cây cho em nhé?”
Lý Tư Ỷ sắc mặt tái nhợt, gần như không còn một chút màu máu. Cô không biết cố Vân Phàm muốn làm gì.
Cô ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt anh sâu thẳm, có vẻ tức giận mà người ta khó phát hiện, cứ thế mà nhìn chằm chằm cô.
Lý Tư Ỷ mỉm cười, gằn từng chữ một: “Thỉnh thoảng uống một chút cũng không sao, dạ dày không tốt dưỡng lại là tốt. Trình Luật rất săn sóc bạn gái, tống giám đốc cố đừng lấy anh ấy ra nói đùa.”
Trình Luật rất vui vẻ, không nhịn được nắm tay cô ngay trước mặt người khác.
Mười ngón tay đan vào nhau.
Lý Tư Ỷ chỉ sang bên kia: “Em muốn ăn đồ ngọt.”
Hai người đi rồi, cố Vân Phàm vẫn nhìn chằm chằm theo hướng bọn họ. Vị đàn anh kia mỉm cười nói: “Nghe trưởng khoa của Trình Luật nói bọn họ đang trong giai đoạn cuồng nhiệt, người trẻ tuổi dùng mãi không hết nhiệt tình.”
cố Vân Phàm ngửa đầu uống cạn ly champagne.
Lúc đặt ly xuống, anh mỉm cười nói: “Đúng vậy, giai đoạn cuồng nhiệt lúc nào cũng như hình với bóng.”
Lý Tư Ỷ gặp lại cố Vân Phàm trong toilet.
Toilet nữ chỉ có một mình cô. cố Vân Phàm đi vào liền nhẹ nhàng đóng cửa lại, treo bảng đang vệ sinh toilet.
Cô nhìn anh qua gương, nhẹ giọng hỏi: “Anh Cổ định làm gì?”
Cố Vân Phàm đứng một bên nhìn cô.
Cô không nhịn được hỏi: “Vì sao anh lại xuất hiện ở đây hả? cố Vân Phàm… chúng ta chia tay ba năm rồi. Đã ba năm rồi sao anh còn chưa chịu tha cho tôi? Thành phố B rất lớn, tôi đi vòng qua anh rồi mà, tha cho tôi được không? Anh muốn đế cho Trình Luật biết đoạn quá khứ khó coi kia của tôi hả?”
Cổ Vân Phàm rốt cuộc mở miệng: “Tư Ỷ, ở trong lòng em, quá khứ của anh và em chỉ có khó coi hay sao?”
“Chứ sao nữa?” Cô cười lạnh: “Tống giám đốc Cố ngồi chỗ cao lâu rồi, đại khái không biết cảm giác bị tát vào mặt.”
Cò không muốn nói chuyện với anh nữa, mở
cửa đi ra ngoài.
Cố Vân Phàm quay người, nói rất nhẹ nhàng rất dịu dàng sau lưng cô: “Tư Ỷ, quay lại bên cạnh anh được không? Em không yêu Trình Luật. Ánh mắt của em khi nhìn về phía cậu ta hoàn toàn không có tình yêu.”
Lý Tư Ỷ nghe vậy thì cảm thấy buồn cười, còn có cả chua xót.
Cô nhỏ giọng hỏi lại: “Yêu là cái gì hả? Tôi cũng từng nhiệt tình yêu đương, từng đánh cuộc được ăn cả ngã về không, chỉ là đến cuối cùng người ta cũng vứt bỏ tôi, đi kết hôn với người khác. Ngài cổ hiện giờ cái gì cũng có, nên bắt đầu nhớ nhung đến trước đây đúng không? Chỉ là tôi không muốn, vậy nên giữa chúng ta cứ thế đi, đừng dây dưa thêm nữa.”
Dứt lời, cô không hề do dự mở cửa đi ra ngoài.
Cách toilet không xa, Trình Luật đang trò chuyện với đàn anh, dường như nói về chuyện dạo này cố Vân Phàm đang có ý định đầu tư vào ngành y tế, đàn anh bảo Trình Luật để ý một chút.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Trình Luật thấy bạn gái đi ra ngoài.
Lý Tư Ỷ đôi mắt ửng đỏ, anh ta đang định hỏi làm sao vậy thì thấy cố Vân Phàm đi theo ra từ trong toilet nữ.
Ánh mắt Trình Luật trở nên âm trầm.
Ngay tại lúc này, anh ta dường như hoàn toàn hiểu ra vì sao Lý Tư Ỷ không chịu đi dạy cho con của Cố Vân Phàm, vì sao cô cứ luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với cố Vân Phàm, còn người có thân phận địa vị như cố Vân Phàm lại sẵn lòng nhường nhịn cô.
Tất cả là bởi vì bọn họ từng bên nhau.
Hơn nữa, tống giám đốc cổ đã không còn vợ, rõ rànq là muốn quay lai với Lý Tư Ỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK