Ông đặt đứa trẻ vào tay của Minh Châu, lại đưa ngón tay thon dài trắng nõn khẽ sờ vào khuôn mặt tròn trịa của đứa trẻ. sau đó nhét một đôi vòng tay rất tinh xảo mà ông mua về ở Thụy Sĩ.
Ông cười nhạt: "Mới xuống máy bay là anh đến đây, vẫn còn chưa kịp gặp bà cụ, hai năm nay đôi mắt bà cụ khóc sắp mù rồi, anh nghe nói em hay đưa bọn trẻ đến thăm bà ấy, Minh Châu, cám ơn em."
Ông nói rất cảm động và khách sáo.
Khiến người ta không đoán được ý tứ.
Minh Châu kiềm chế cảm xúc, khẽ nói: "Bà cụ là bà cụ, anh là anh.
"Anh biết rồi." Giọng nói Lục Khiêm có chút nghẹn ngào.
Lục Khiêm lại trêu đứa trẻ một lúc, ông ốm một trận nhưng lại trầm tĩnh hơn trước.
Cuối cùng phải nói lời tạm biệt.
Hoắc Minh đi vào nhìn thấy hai người đang nói chuyện thì bế lấy Tiểu Lục U.
Anh hôn con bé rồi nói: "Đứng ở đây làm gì chứ, xuống nhà ăn cơm đi! Hôm nay nhà chúng ta có song hỷ lâm môn đấy, bố mẹ rất vui, nên bảo nhà bếp làm thêm mấy món ăn mà cậu thích ăn, họ nói là để tiếp đón cậu tẩy trần."
Song hỷ lâm môn?
Lục Khiêm ngửi thấy mùi thơm, ông ung dung cười nói.
"Không được, bà cụ đang ở thành phố B, vẫn chưa gặp mặt
bà ấy.
Π
"Hôm khác! Hôm khác nhé"
Ánh mắt Hoắc Minh như điện: "Vậy thì đáng tiếc quá! Nếu không vừa hay cậu ở lại để giúp Minh Châu che mắt chứ, hôm nay có một người cháu nhà họ Tư đến chơi, người ta có vẻ không tệ."
Minh Châu hơi ngơ ngác.
Cô ấy đã gặp qua người đó một lần, nhưng không hề nghĩ đến...
Lục Khiêm khẽ cười: "Vậy cũng tiếc thật"
Ông nhìn Minh Châu nói nhỏ: "Qua một vài ngày nữa anh lại đến thăm con."
Lục Khiêm xuống lầu.
Trong biệt thự nhà họ Hoắc có thêm hai chiếc xe RV màu đen nữa, cửa xe mở ra thì có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi bước xuống.
Tướng mạo rất khá, khí chất cũng nho nhã.
Đối phương nhận ra Lục Khiêm, ngược lại anh ta rất lịch sự dừng bước.
"Anh Lục."
Lục Khiêm cũng dừng bước, quan sát anh ta một lúc rồi mỉm cười.
Lúc này Hoắc Chấn Đông đi đến.
Ông chào hỏi vài câu và xưng hô với Lục Khiêm là cậu em Lục, sau đó ông vỗ nhẹ cậu Tư trẻ tuổi và bảo cậu ấy ngồi xuống ăn cơm.
Vị trí được xếp ngồi bên cạnh Minh Châu.
Lục Khiêm quay người lại nhìn thấy Minh Châu và người đàn ông trẻ tuổi đó ngồi với nhau.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy cùng với khóe mắt có chút ứng đỏ.
Bầu không khí có vẻ khó đoán.
Ôn Noãn đi đến khẽ víu nhẹ vào cánh tay của Lục Khiêm, cô nói khẽ: "Con tiễn cậu."
Lục Khiêm không từ chối.
Hai người chậm rãi đi đến bãi đỗ xe.
Giọng nói Ôn Noãn thư thái: "Cậu, hai năm nay Minh Châu sống không tốt lắm, đã xem mắt vài người rồi nhưng không như ý, lần này...
Vừa nói chuyện vừa đến bãi xe.
Cô đứng vậy trong cảnh sắc mùa xuân, và khẽ cau mày: "Minh Châu có chỗ khó của cô ấy.
Vầng trán dịu dàng của Lục Khiêm.
Ông giúp Ôn Noãn vén mái tóc lòa xòa của cô sang một bên, rồi khẽ vỗ vào vai cô: "Cậu biết rồi, là cậu có lỗi với cô ấy."
Thử nghĩ xem một cô gái có cuộc hôn nhân thất bại.
Phải nuôi hai con và vẫn luôn được bố mẹ giúp đỡ.
Bố mẹ giới thiệu người yêu cho thì làm sao mà từ chối được?
Trong lòng Ôn Noãn thư thái hơn nhiều.
Cô mở cửa xe cho Lục Khiêm: "Cho con gửi lời hỏi thăm bà ngoại, qua vài ngày nữa thì con đến thăm bà ấy.
Lục Khiêm gật đầu.
Lúc lên xe, ông nhìn thấy Thước Thước.
Thằng nhóc trốn ở đằng sau đài phun nước ở trong hoa viên, sợ đi theo lên đường.
Lục Khiêm mềm lòng.
Ông xuống xe mở cốp xe ra và lấy bên trong ra một cái rương lớn.
Toàn bộ bên trong đều là máy bay giấy.
Hàng nghìn cái, lên đến hàng chục ngàn...
Tiểu Thước Thước từ từ kéo đến, cậu bé nhìn chăm chú vào những chiếc máy bay giấy, không nói lời nào.
Lục Khiêm xoa nhẹ lên đầu của cậu bé, ông rất dịu dàng nói: "Bố cũng rất nhớ con, khi bố nhớ con thì bố sẽ gấp những chiếc máy bay giấy này, buổi tối khi ngủ sẽ có thể ngồi lên máy bay giấy để nhìn thấy Thước Thước của bố."
Thước Thước vẫn không nói gì.
Cậu bé âm thầm kéo cái rương đó đi.
Lục Khiêm vẫn ngồi xổm ở đó, khuôn mặt lịch sự đẹp để khẽ run lên.
Ôn Noãn khế giọng: "Hai năm này nó không thích nói chuyện, nó hay ngồi ở trên sân thượng đợi máy bay xuất hiện trên bầu trời."
Lục Khiêm ngước đầu lên: "Ôn Noãn, đừng nói nữa.
Ông đứng dậy mở cửa xe bước vào.
Những chiếc Audi đen chầm chậm rời đi, Ôn Noãn đứng đó khá lâu.
Hoắc Minh tìm đến.
Anh thấy đôi mắt của vợ ửng đỏ nên giọng nói ấm áp hơn nhiều: "Không phải là cát bay vào mắt đâu nhỉ, Tổng giám đốc Ôn của chúng ta không phải là người đa sầu đa cảm mà"
Ôn Noãn kéo cánh tay của anh.