Ông muốn chạm nhẹ vào tóc cô như trước đây, vừa như người lớn trong nhà lại vừa như người tình của cô.
Nhưng cuối cùng, ông chỉ có thể buông tay.
Khi Lục Khiêm chậm rãi bước xuống lầu, ánh nắng xuyên qua tấm kinh trong suốt trên hành lang, chiếu lên lưng ông một vệt sáng vàng óng, Minh Châu vẫn đứng tại chỗ…
Cô biết ông nghĩ gì.
Ông cũng hiểu tấm lòng của cô.
Rõ ràng hai người đang ở dưới một mái hiên, nhưng không thể nào đến gần nhau.
Rõ ràng nhớ nhung nhiều như vậy, lại phải tự mình chặt đứt, buộc bản thân lựa chọn quên đi.
"Lục Khiêm!" Minh Châu thì thầm nói: "Ông phải sống thật tốt."
Thân thể Lục Khiêm hơi cứng lại.
Lát sau ông quay đầu nhìn cô, dịu dàng cười: "Hành lang lạnh lắm, em mau vào phòng đi!"
Minh Châu bất động đứng đó.
Lục Khiêm dịu dàng mỉm cười, sau đó vẫy tay với cô, cuối cùng biến mất dưới cầu thang.
Tiểu Thước Thước tỉnh dậy.
Cậu bé chạy chân trần xuống lầu: "Bố!"
Lục Khiêm quay người, liền bế cậu con trai ngốc nghếch của mình lên.
Cậu nhóc còn đang mặc áo ngủ, đi trân chần, bàn chân đã lạnh ngắt.
Lục Khiêm ôm con đến sô pha, dùng thảm lông dê bọc lấy chân cậu bé, sau đó lại tìm đôi dép lê đi trong nhà cho cậu.
Tiểu Thước Thước thở dốc nhìn ông.
Lục Khiêm vươn tay xoa xoa đầu cậu con trai: "Nhóc ngốc!"
"Bố!"
Động tác Lục Khiêm càng lúc càng chậm, ông thấp giọng nói: "Lần sau bố lại về thăm mấy mẹ con!"
"Bố."
Lục Khiêm ôm cậu bé, nửa quỳ ôm lấy con trai, môi áp lên mái tóc mềm mại bên tai Tiểu Thước Thước, cúi đầu nói: "Bố sẽ không để người khác làm bố của con."
Ông nói xong thì đứng dậy, lại xoa xoa đầu cậu nhóc.
Khi ông rời đi, Tiểu Thước Thước cẩn thận quấn chặt thảm lên người, trên đó… hình như vẫn còn hơi ấm sót lại từ bàn tay của bố.
Lục Khiêm ra khỏi biệt thự.
Ông ngồi lên xe, đang định khởi động xe thì một chiếc Porsche dừng lại.
Hai xe song song nhau.
Đối diện cửa kính xe, chính là cậu chủ nhà họ Tư đang ngồi trên một chiếc xe khác.
Anh ta từng ly dị, nhưng chưa có con.
Tiểu Lục U bị bệnh, anh ta đang ở bên Minh Châu, đương nhiên sẽ đến gặp cô.
Không ngờ lại gặp phải Lục Khiêm.
Cách cửa kính xe, Lục Khiêm gật nhẹ đầu với cậu chủ nhà họ Tư, chậm rãi lái xe rời đi.
Cậu Tư đã không còn bình tĩnh được nữa.
Anh ta tắt máy, cũng không lái xe đi ngay mà ngồi trên xe châm một điếu thuốc.
Anh ta thật lòng thích Minh Châu.
Đã thích từ khi hai người còn trẻ, nhưng lúc ấy bọn họ lại không có duyên đến với nhau.
Sau này, hai người đều có một nửa của riêng mình, anh ta cũng chưa từng nghĩ đến việc giữa bọn họ sẽ có chuyện gì, nhưng không ngờ sau đó cả hai đều quay lại thành người độc thân.
Anh ta biết, đoạn tình cảm giữa Minh Châu và Lục Khiêm là một điều khắc cốt ghi tâm với cô.
Anh ta có thể chấp nhận, anh ta cũng tin tưởng con người Minh Châu.
Nhưng vừa rồi khi đi ngang qua Lục Khiêm, anh ta lại cảm thấy bất an.
Lục Khiêm sẽ mãi là thông gia với nhà họ Hoắc, mãi là cha của hai đứa con… Những chuyện này không thể nào thay đổi, cũng như hôm nay, khi đứa nhỏ bị bệnh hoặc nhà họ Hoắc có chuyện lớn gì đó, Lục Khiêm đều tham dự.
Anh ta phải chấp nhận chuyện này.
Cậu chủ nhà họ Hoắc cụp mắt xuống: anh ta nghĩ có lẽ mình không bao giờ vượt qua được Lục Khiêm.
Đàn ông luôn lý trí hơn phụ nữ.
Cậu chủ nhà họ Tư đã có đáp án trong lòng, nhưng anh ta vẫn luôn giữ phong độ một người đàn ông, đã đến đây rồi đương nhiên phải vào thăm đứa nhỏ và gặp Minh Châu.
Sáng sớm, biệt thự yên tĩnh.
Người giúp việc tiếp đón anh ta, sau đó lên lầu báo lại.
Anh ta không khỏi so sánh, phải chăng khi Lục Khiêm đến đây sẽ không cần báo cáo, mà có thể trực tiếp ngủ lại, thậm chí là vào phòng ngủ của cô…
Đang lúc suy nghĩ, Minh Châu xuống lầu.
Rõ ràng là cô vừa chuẩn bị xong, mái tóc dài búi lên, ăn mặc chỉnh tề.
Thậm chí còn không mang dép lê.
Khi cô đến bên cạnh, anh ta thấy dung nhan xinh đẹp tinh tế của cô, lại nghĩ, Lục Khiêm chắc chắn đã từng thấy dáng vẻ sa sút của cô, ví dụ như tối qua khi Tiểu Lục U sốt, cô không chút do dự mà đồng ý để Lục Khiêm bầu bạn.
Những hành động vô thức đó, có thể ngay cả Minh Châu cũng không phát hiện.
Cậu chủ nhà họ Tư mang ra một món đồ chơi.
Là đồ chơi mà mấy bé gái thường thích.
Minh Châu nhận lấy, mỉm cười: "Cảm ơn anh."
Cậu Tư nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng hỏi: "Anh có thể vào phòng ngủ thăm con bé được không?"
Minh Châu sửng sốt.