Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Doãn Tư mặc áo len màu đen, tròng một tay vào áo măng tô màu xám, trông điệu bộ có vẻ đang định đi.

An Nhiên chạm vào ngực cậu.

Cậu dùng một tay kéo cô vào, giọng rất nhạt: “Về rồi?”

Cậu vừa nói vừa nhìn ra sau lưng, nói: “Dì Lâm dẫn Lâm Hi ra ngoài chơi rồi!”

An Nhiên muốn hỏi sao cậu cũng ở đây, có vẻ như cậu cũng biết nên nói luôn: “Anh mang đồ đến cho Lâm Hi, đi ngay đây!”

Dường như Hoắc Doãn Tư vẫn thấy chưa đủ, cậu mặc áo khoác hẳn hoi rồi giương mắt nhìn vali của cô: “Tôi có chuyện liên quan đến Lâm Hi muốn bàn bạc với em, giờ em có tiện không?”

Giọng cậu hoàn toàn phù hợp với vị trí “người cũ”, không dây dưa, rất bình tĩnh.

An Nhiên cũng không muốn mất phong độ.

Cô đặt vali xuống, nhàn nhạt: “Được thôi!”

Hoắc Doãn Tư mở cửa ra: “Tôi đợi em trong quán cà phê ở giao lộ.” Nói xong thì bước xuống tầng.

An Nhiên nghe thấy tiếng đóng cửa, cô đứng trước cửa hồi lâu mới tỉnh hồn, sau đó kéo vali về phòng ngủ, chỉ rửa mặt sơ qua rồi cũng ra ngoài.

Cả tháng bận rộn làm cô gầy đi rất nhiều, lúc đến quán cà phê, cô cởi bỏ áo măng tô, dáng người rất gầy gò.

Hoắc Doãn Tư gọi cho cô một ly cà phê.

An Nhiên cúi đầu nhấp một ngụm, Hoắc Doãn Tư nhìn cô chăm chú rồi lạnh nhạt nói: “Nghe nói em lên chức nên chúc mừng nhé, sau này không gọi là thư ký An nữa mà nên gọi là Tổng Giám đốc An!”

Giọng điệu cậu mang theo sự lạnh lùng, xen lẫn mấy phần đùa cợt.

An Nhiên đều nhận hết.

Cô cười khẽ: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc.”

Hoắc Doãn Tư từ từ ngả người ra sau, lẳng lặng nhìn cô hồi lâu mới nói tiếp: “Em định sắp xếp cho Lâm Hi thế nào? Định cứ dẫn nó theo như thế à?”

An Nhiên cầm lấy ly cà phê, hỏi ngược lại: “Anh muốn chăm thằng bé à? Không phải anh nói chúng ta không ở bên nhau thì Lâm Hi không phải người thừa kế danh chính ngôn thuận sao? Thế thì nó theo tôi sẽ ổn hơn.”

Hoắc Doãn Tư lại gật đầu: “Như thế cũng tốt.”

Cậu lấy một phần hợp đồng trong túi áo lớn ra, đặt nhẹ trước mặt An Nhiên, An Nhiên nhặt lên xem, là một hợp đồng cùng nuôi dưỡng. Hợp đồng ghi rất đơn giản, Lâm Hi sẽ theo cô, mỗi tháng được nhận hai trăm ngàn tiền cấp dưỡng, ngoài ra còn có một khoản quỹ giáo dục đặc biệt. Tóm lại, Hoắc Doãn Tư đảm bảo đời này Lâm Hi không lo ăn mặc, còn những thứ khác sẽ không có, quyền lực của Hoắc Doãn Tư thì có được nhận hay không phải xem xét tình huống sau.

An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, thật ra như vậy rất tốt.

Hoắc Doãn Tư uống nửa ly cà phê, đưa một cây viết qua: “Trông có vẻ em rất hài lòng, nếu không còn vấn đề gì thì ký tên xong, coi như là... giải quyết xong mọi chuyện! Sau này nam cưới nữ gả không liên quan gì nhau nữa.”

Cậu ít nhiều gì cũng có phần hung hăng.

Lần này An Nhiên nhất định phải ký, nếu không sẽ chứng tỏ cô không buông được.

Hợp đồng có hai bản, lúc cô cầm bút ký ngón tay khẽ run lên, nhưng không hề do dự, bởi vì Hoắc Doãn Tư đã ký sẵn rồi, chắc là vẫn luôn chờ cô về.

Cô ký xong thì đưa hợp đồng lại cho cậu.

Hoắc Doãn Tư cất một bản đi, sau đó nhẹ nhàng phong độ đứng dậy chào tạm biệt cô.

Cả quá trình cậu không nói thêm một lời thừa thãi, không nhắc một câu nào liên quan đến tình cảm riêng tư với cô, cứ như những ngày qua cậu đã suy nghĩ kỹ càng, đã quyết định rạch ròi với cô.

Nếu không phải có Lâm Hi, những thứ khách sáo này bọn họ cũng không cần phải có.

An Nhiên khẽ gật đầu một cái.

Cô cũng không về ngay mà chậm rãi uống hết ly cà phê, giữa ngày cuối năm mà Hoắc Doãn Tư lại gọi cho cô một ly cà phê đá, đủ để tỏ rõ mọi thứ.

Cô cũng không phải người kiểu cách, đã chia tay rồi cũng chẳng trông mong vào sự quan tâm của người đàn ông nữa.

Thân phận của cô trong lòng Hoắc Doãn Tư chẳng qua chỉ là mẹ của Lâm Hi mà thôi.

Lúc đi về, toàn thân An Nhiên lạnh như băng...

Thế nhưng nếu hỏi cô có hối hận hay không thì là không, hai người không cùng tần số nếu thật sự kết hôn sẽ cãi vả mỗi ngày, càng tạo cho Lâm Hi tổn thương lớn hơn mà thôi.

Lúc về căn hộ, dì Lâm đã dẫn Lâm Hi về.

Ngoại trừ bọn họ còn có Lâm Bân, chị dâu Thục Phân và con của hai người nọ, cả nhà vừa nói vừa cười trông rất náo nhiệt.

An Nhiên mở cửa ra thì sửng sốt.

Hồi lâu cô vẫn chưa tỉnh hồn lại, cuối cùng dì Lâm vừa nhặt rau vừa mất tự nhiên nói: “Không phải lần trước cô cho con của dì vay tiền sao? Nó kiếm về được không ít tiền, chặn được vài lỗ thủng, sau đó đón chị dâu và đứa nhỏ về sống cùng.”

An Nhiên cười nhạt, gọi anh trai chị dâu.

Đứa nhỏ nhà Lâm Bân là một bé gái chừng bảy tám tuổi, trông rất nghiêm chỉnh, hơi xấu hổ và nhút nhát nhìn An Nhiên... An Nhiên bước đến, khom người lấy một bao lì xì ra: “Gọi cô đi, cô cho con.”

Dì Lâm cười nói: “Lớn vậy rồi mà còn đùa trẻ con.”

Thế mà cô bé lại kêu “cô” thật to rõ, bởi vì cô bé cũng thích cô xinh đẹp này, cô ăn mặc cũng thật đẹp, còn thơm nữa.

An Nhiên đưa bao lì xì cho cô bé, sờ đầu nhỏ của cô bé.

Lâm Hi cũng bám dính lấy, lẽo đẽo theo sau chị gái.

Trẻ con dắt nhau đi chơi, An Nhiên thay quần áo rồi giúp dì Lâm nấu cơm, Lâm Bân thì quen cửa quen nẻo đi xem tivi, vợ hắn thì lại cẩn thận dè dặt ngồi bên cạnh An Nhiên, không nói gì nhiều.

Hồi lâu sau dì Lâm mới lên tiếng: “Cậu Hoắc vừa mới mang đồ Tết sang, đồ dùng và thực phẩm trong bếp đều là ngài ấy mang đến, người có thân phận như thế mang mấy thứ này lên tầng cũng thật là làm khó rồi.”

An Nhiên gật đầu: “Mới vừa đụng mặt.”

Dì Lâm nhìn sắc mặt của cô cũng biết cuộc gặp gỡ không được vui vẻ, không khỏi thở dài: “Cô và ngài ấy đều là người kiêu ngạo, rõ ràng đôi bên có tình cảm nhưng lại không chịu bỏ thể diện xuống.”

An Nhiên cũng không tiện kể những chuyện trên thương trường cho dì Lâm nghe.

Hoắc Doãn Tư không hề chừa đường lui cho cô.

Từ lúc cậu hớt tay trên dự án với Trung Thiên thì Cố Thị và tập đoàn Hoắc Thị đã kết thù không đội trời chung rồi!

Tình cảnh của An Nhiên rất vi diệu, hoặc là rời khỏi Cố Thị ở bên cạnh cậu, nếu không cứ ở lại Cố Thị thì cô cũng không tiện dính dáng tình cảm gì với Hoắc Doãn Tư.

Dì Lâm lại lấy con trai và con dâu ra làm ví dụ: “Cô nhìn thằng nhóc Lâm Bân và chị dâu Thục Phân cãi vả náo loạn thế nào, không phải bây giờ vẫn rất tốt sao.”

An Nhiên cười khẽ.

Chị dâu Thục Phân đỏ mặt, Lâm Bân bước đến ôm vợ: “Nhìn mẹ làm khó con dâu này, người ta là người thành thật đấy.”

An Nhiên nhân cơ hội nói: “Vậy anh làm việc chăm chỉ vào, để chị dâu và đứa nhỏ được sống thật tốt.”

Lúc này Lâm Bân đã quay đầu, rất cảm kích An Nhiên.

Hắn nghẹn giọng: “Anh biết!”

Người một nhà dùng bữa vô cùng náo nhiệt, Lâm Bân nghe nói An Nhiên lên chức không khỏi ồn ào một phen, dì Lâm thì cười toe toét, đến cả Thục Phân cũng thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng.

Ăn xong, Lâm Bân đưa cho An Nhiên một tấm thẻ.

“Bên trong là ba trăm năm mươi nghìn, dư ra cứ coi như anh lì xì cho Lâm Hi, những năm qua cứ ăn chùa uống chùa, chưa từng đưa thứ nào ra hồn cả.”

Sao An Nhiên chịu nhận.

Cô chẳng những không lấy năm mươi nghìn dư ra mà ba trăm nghìn kia cũng không muốn nhận.

“Giữ đi! Anh tiết kiệm thêm chút nữa là cọc được một căn nhà rồi, Nữu Nữu sắp lên tiểu học rồi, anh làm bố cũng nên tính toán cho con bé một chút.”

Lâm Bân cúi đầu thở dài: “Sau này anh chắc chắn sẽ trả tiền lại.”

An Nhiên cũng không so đo những chuyện này, ân tình của dì Lâm sao có thể trả hết chỉ với ba trăm ngàn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK