Ôn Noãn nhặt quần áo lên, đưa cho Lục Khiêm.
Lục Khiêm cũng biết, nếu bị người giúp việc nhìn thấy bộ dạng này của ỏng ấy thì sẽ không tốt cho Minh châu.
Ông ấy về phòng dành cho khách trước.
Ôn Noãn từ từ đi tới trước mặt Hoắc Minh Châu, khẽ thở dài: “Bây giờ em cũng tính là người mầu nổi tiếng rồi, cũng nên thay đối tính cách trẻ con đi, nếu không làm sao có thể dọa người ở bên ngoài được!”
Khóe mắt Hoắc Minh châu ươn ướt.
Cô ấy kéo Ôn Noãn vào phòng ngủ…
Ôn Noãn nhẹ nhàng đóng cửa.
Cô bị sốc trước khung cảnh trong phòng ngủ, nhìn như vậy, có thể thấy đêm qua thật điên rồ.
Trên bàn trang điếm, chai lọ đều lăn lóc trên mặt đất.
Ga trải giường cũng nhăn nheo…
Cô không nói gì, chỉ mở cửa số ra đế hít thở không khí!
Hoắc Minh châu sợ cô tức giận, nhỏ giọng nói: “Chị đừng tức giận!”
Ôn Noãn vừa bực vừa buồn cười.
Cô không tiện can thiệp vào chuyện này, cô chỉ nói một cách mơ hồ: “Em cứ coi là miễn phí!… ừm, dáng người của cậu không tệ!”
Hoắc Minh châu đỏ mặt.
Cô ấy không ngờ ôn Noãn lại to gan như vậy!
Đang muốn nói chuyện thì có người đứng ở cửa, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.
Là Hoắc Minh.
Rõ ràng anh vừa mới thức dậy, trên người đang mặc bộ quần áo thường ngày thoải mái.
Ôn Noãn khá ngạc nhiên, cô luôn cho rằng mấy ngày nay anh ở căn hộ hoặc là biệt thự, nhưng không ngờ anh vẫn ở đây…
Hoắc Minh theo ánh mắt của cô, nhìn mình.
Anh thong thả nói: “ở nhà sẽ có người chứng minh anh giữ mình trong sạch!”
Lời này ít nhiều cũng có ý trêu chọc!
Ôn Noãn đi ra ngoài.
Phòng ngủ của Minh Châu quá bừa bộn, cô không muốn cho Hoắc Minh nhìn thây, dù sao anh cũng là đàn ông.
Nhưng dù sao cô cũng phải trả giá, vừa bước ra ngoài thì bị anh ép vào tường, anh cúi đầu dựa vào cổ cô, hơi thở ấm áp phả vào sau tai mềm mại của cô: “Em muốn miễn phí sao?”
Ôn Noãn đặt tay lên ngực anh, kiềm chế nói: “Anh đừng suốt ngày quấy rối tình dục tôi!”
Ánh mắt Hoắc Minh sâu xa.
Anh là người đàn ông bình thường, sáng sớm cô đã đưa mình tới, anh không muốn thì mới lạ đó!
Nhưng anh đã đè nén nó.
Ngón tay thon dài vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô, thì thầm: “Em định tham dự buối ra mắt thật à? Đi thảm đỏ với ai, hử?”
“vẫn chưa nghĩxong.”
“Anh cũng tới đó, em đi cùng anh được không?”
Ôn Noãn quay mặt đi: “Không thích hợp!”
Có vợ chồng nào ly hôn lại cùng nhau đi thảm đỏ chứ?
Anh buộc cô nói ra người đồng hành, cuối cùng Ôn Noãn quyết tâm chọc tức anh: “Đế Hạ Như Lâm đi!”
Hoắc Minh tức giận tới mức cắn cố cô: “Em dám!”
Không có gì ôn Noãn không dám!
Đúng lúc muốn chọc tức anh lần nữa, khóe mắt cô nhìn thấy Lục Khiêm, cô ho nhẹ một tiếng: “Chúng ta đi phòng sách nói chuyện!”
Hoắc Minh cũng nhìn thấy.
Anh lạnh lùng cười: “Em lại rất sẵn lòng hy sinh!”
Anh nói như vậy nhưng khi tới phòng sách anh lại châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút…
Ôn Noãn cảm thấy trong lòng anh có chuyện gì đó.
Hiện giờ họ đã ly hôn, nhiều chuyện phải suy nghĩ kỹ khi nói, không như trước kia muốn nói gì thì nói đó, vì thế cô ngập ngừng hỏi: “Cậu nói gì với anh phải không?”
Những ngón tay thon dài của Hoắc Minh kẹp điếu thuốc, dáng vẻ thản nhiên, vô cùng đẹp mắt.
Anh nheo mắt nhìn cô, một lúc sau mới gạt tàn thuốc: “Biết Hoàng Duy Đức không?”
Đương nhiên ôn Noãn biết.
Là chồng cũ của Kiều An…
Tại sao Hoắc Minh lại nhắc tới anh ta?
Dưới ánh đèn mờ ảo của phòng sách, ngũ quan đẹp trai của Hoắc Minh càng lộ rõ, anh từ từ hít và nhả làn khói, đầy nam tính…
Một lúc lâu sau anh mới nói: “Lần này cậu tới thành phố B, trọng tâm chính là người này!”
Nhịp tim Ôn Noãn có chút nhanh: Anh nhớ lại rồi?
Hoắc Minh nhìn ôn Noãn chăm chú, anh biết trong lòng cô đang nghĩ gì…
Thật ra anh đã tới gặp bác sĩ.
Anh… không khôi phục được trí nhớ!
Nhưng anh không nói với cô những việc này, để tránh thất vọng!
Hoắc Minh gạt bỏ tàn thuốc, nhẹ giọng nói: “Gần đây trong giới quyền quý xảy ra vài sự cố, cũng giống như anh! Ý của cậu là chuyện này rất có thể liên quan tới Hoàng Duy Đức!”
Nhưng tạm thời không thể nắm được chứng cứ.
Ôn Noãn đang đứng, anh nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống.
Họ hơi dựa gần vào nhau!
Hoắc Minh khàn giọng nói: “Sở Liên đi theo Hoàng Duy Đức! Anh nghi ngờ cô ta đã trở thành công cụ của Hoàng Duy Đức!”
Thử nghĩ xem, đàn ông chỉ mất cảnh giác khi đang vui vẻ cùng phụ nữ.
Anh nói đơn giản nhưng õn Noãn lại cảm thấy buồn nôn.
Hình như sở Liên mới sảy thai chưa đầy một tháng, đã đi theo Hoàng Duy Đức, có lẽ còn có người đàn ông khác!
Sắc mặt cô nhợt nhạt.
Giọng nói của Hoắc Minh dịu dàng hơn: “Cho nên ỏn Noãn, em tham dự buổi ra mắt cũng không sao, đừng đầu tư vào giới giải trí, quá phức tạp!
Ôn Noãn cũng không phải là người khư khư cổ chấp.
Cô cũng hiểu được phần nào lời của anh nên ừ một tiếng.
Giọng nói như mèo con đó, ít nhiều trêu chọc anh.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu sắc, nhàn nhạt mỉm cười: “Thật ra có lúc em cũng rất ngoan!”
Ôn Noãn cảm thấy mập mờ quá mức.
Cô muốn đi ra ngoài, kết quả bị anh kéo lại, nhỏ giọng nói: “Đừng ra ngoài! Em không muốn để cậu của em dành nhiều thời gian hơn với Minh Châu sao? Buổi chiều ỏng ấy phải về thành phố c, rất hiếm cơ hội như này!”
ốn Noãn ngồi xuống…
Trong chốc lát cô cũng có hơi không hiểu
Hoắc Minh, dường như anh đã thay đối.
Anh không làm gì cả, cũng chỉ lặng lẽ hút thuốc lá, mùi nicotine thoang thoảng xâm nhập vào hơi thở của cô, khấp nơi…
Thật lâu sau, đột nhiên Hoắc Minh nói: “ôn Noãn, anh có hơi hâm mộ Lục Khiêm!”
ít nhất, ồng ấy không bị mất trí nhớ.
ít nhất, ông ấy biết rõ mình muốn gì.
Mà Hoắc Minh anh đã mất đi phần ký ức quan trọng nhất… Đúng, anh vẫn có thểtrởthành Hoắc Minh phóng túng đó, chỉ cần anh muốn, vẫn sẽ có vô số phụ nữ theo đuối và bao quanh anh…
Nhưng anh không thể quay lại quá khứ!
Anh đã nếm mùi hôn nhân, anh đã nếm qua mùi vị của Ôn Noãn, làm sao có thể buông tay?
Thật ra anh cũng khỏng dễ dàng chút nào.
Đôi khi anh cũng không biết mình nên ghét ai!
Lại nên… Trách ai?
Bầu không khí có hơi ảm đạm, trong lòng ôn Noãn cũng không dề chịu.
Khi anh nói chuyện với cô với thái độ khiêm tốn như vậy, cô luôn có ảo tưởng rằng giống như họ quay ngược thời gian.
Quay lại, nói dễ hơn làm?
Họ đã đi xa tới mức này…
Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh chăm chú, trong mắt ướt át: “Bây giờ chúng ta như vậy, rất tốt!”
Hiếm khi Hoắc Minh thương hại phụ nữ.
Nhưng lúc này ôn Noãn làm đáy lòng anh có hơi mềm mại, anh cũng không phải đàn ông không hiếu phong tình, anh có thế nhìn ra ôn Noãn muốn anh, vừa muốn vừa sợ!
Anh không bước lại gần mà chỉ chạm nhẹ vào mái tóc dài của cô: “Anh sẽ trả lại nhật ký và bút ghi âm cho em!”
Ôn Noãn có hơi ngạc nhiên.
Hoắc Minh đứng dậy đi lấy, anh nhanh chóng cầm chiếc hộp nhỏ đặt vào tay cô, ôn Noãn hơi nghiêng đầu, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, vẻ mặt đầy dục vọng.
Anh rất muổn hôn cô…
Thăm dò và hôn cô.
Lúc này ôn Noãn chắc chắn rất ngoan, thật ra trong lòng cô không thể buông bỏ được anh!
Hoắc Minh cúi người tiến lại gần cô, cô bối rối tới mức hàng mi dài khẽ run lên.
Đã lâu rồi anh không hôn cô…
Ôn Noãn ít nhiều không chịu nổi.
Anh khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô: “Đừng hòng lợi dụng anh làm người thay thế! Muốn hôn anh thì gọi anh là Hoắc Minh!”
Anh thật đáng ghét, ôn Noãn ôm đồ bỏ chạy!
Hoắc Minh không đuối theo.
Anh ngồi lặng lẽ, nghĩ tới cuộc trò chuyện với Lục Khiêm tối qua…
Một lát sau, anh lại nghĩtới ôn Noãn!
Anh nghĩ anh rất thích cô, nếu không làm sao anh có thể bằng lòng đưa em gái vào tay lão già đó chứ!
Tối qua kịch liệt như vậy, anh cũng không điếc, làm sao có thể khônq nqhe thấy?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK