Cho dù Lục Khiêm bề bộn nhiều việc như ông vần ở lại thành phố B đế bầu bạn với ôn Noãn.
Thư ký Liều nhờ quan hệ, tìm được một gian phòng làm việc nhỏ.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đây đủ.
Bình thường Lục Khiêm sẽ làm việc ở đây, đám vệ sĩ canh giữ bên ngoài, còn thư ký Liễu thì chạy tới chạy lui khắp nơi.
Ngày kế, Hoâc Minh bay từ Anh Quốc về!
Gió bụi dặm trường, toàn là áy náy!
Trước cửa phòng ICU, Lục Khiêm ra tay với anh, cho dù Hoắc Minh không đánh trả nhưng bàn tay õng ấy vẫn sưng đỏ…
Thư ký Liều vừa thoa thuốc cho ông ấy vừa nói đùa vài câu.
“Ngài cũng lớn tuổi rồi, nên sửa tính tình lại đi!”
Lục Khiêm đè lửa giận xuống: “Tòi còn thấy đánh chưa đủ! Tòi phải đánh chết tên khốn này!”
Hai người đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên âm thanh xõn xao.
Thư ký Liều nhìn qua, người dẩn đầu bước vào là Minh Châu.
Thư ký Liều biết điều mà bỏ ra ngoài.
Minh Châu tiến lên vài bước nhưng không dám đến gần.
Lục Khiêm một tay móc điếu thuốc ra, cúi dầu châm lửa, rít một hơi rồi mới nhẹ giọng hỏi: “Sao lại đến đây?”
Cò giơ tay lên giật lấy thuốc bôi: “Đế cháu bôi cho chú!”
Thật ra thì Lục Khiêm bôi thuốc rồi, nhưng không ngại bôi lần nữa.
Cõ ngồi bên cạnh Lục Khiêm trên chiếc sô pha chật hẹp, cầm một tay ông lẽn cẩn thận thoa thuốc. Ông từ tốn hút thuốc, nhìn thẳng cô…
Gương mặt nhỏ nhân của cô trắng bóng, cụp mắt rũ đòi mi dài.
Lục Khiêm làm như không có gì xảy ra, hỏi: “Cậu trai kia không tệ, sao không ở bên nhau?”
Cô sửng sốt một lát mới nhận ra ông hỏi gì.
Cò hít nhẹ một hơi: “Không quá thích!”
Cò vừa nói vừa buông tay ông ra, giọng như một con mèo nhỏ: “Băng lại cho kỹ!”
Cò đang định bỏ đi thì bị túm lại.
Cò bị buộc ngồi lại bên cạnh ông, không biết có phải ảo giác của cò hay không nhưng cõ cảm thấy mình dựa thật gần ông… Gần đến mức có thể ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người õng.
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm.
Ngón tay đẹp đẽ của ỏng khẽ vuốt lên mõi có.
Cò không nhịn được mà khẽ run lén, bất lực gọi chú Lục…
Lục Khiêm cúi đau dí sát vào trán của cõ: “Cháu đến làm gì? Chuộc tội thay anh trai, hay là không kiềm chế được lòng mình, vần thích người đàn ông hơn mình mười mấy tuổi, nói cho tòi biết, cháu muốn gì từ tôi?”
Ông hỏi quá thẳng thừng, làm cô cảm thấy xấu hố.
Đòi mòi nhỏ nhắn của cô run rấy, khòng trả lời được, nhưng Lục Khiêm chắng mong cò trả lời.
ông hòn cò.
Vẫn giống y như lần trước, nhẹ nhàng áp lén mỏi rồi dịu dàng ngậm lấy để cỏ thả lỏng môi, sau đó khẽ dò lưỡi vào, từ cạn đến sâu, tới tới lui lui quyện lấy mùi hương của cô.
Cò rất bất an, muốn giãy giụa.
Eo thon lại bị tóm lấy, sau đó, cò bj ông ôm ngồi lên đùi.
Ông hôn cò theo cách vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, làm đâu óc cò trống rỗng, chỉ có thế òm chặt lấy cổ òng, nhưng lát sau lại không nhịn được tựa vào vai õng, lướt xuống õm lấy lưng ông…
Cò bị ông hòn đến nhũn cả tay chân, không biết phải làm sao.
Cò cũng không hiếu tại sao ỏng cứ đối xử với mình như vậy.
Sau đó, cỏ bắt đau né tránh ông.
Thỉnh thoảng bọn họ chạm mặt nhau trong bệnh viện, cõ cũng làm bộ như không thấy, cũng không gọi chú Lục mà quay đau chạy mất.
Lục Khiêm nhìn theo bóng lưng cô, mặt
đay trầm tư.
Thư ký Liễu cô’ ý nói: “Khẳng định là ngài đang bắt nạt người ta!”
Lục Khiêm cắm hai tay trong túi quần, nhớ đến cái hòn hòm đó, vật nhỏ vùi vào lòng ông như mèo con vậy, chẳc là giận dồi nén còn cẳn nhẹ lên ngực ông một cái.
Thế nhưng lại cần sai chỗ làm ông không được thoải mái.
Ông biết là mình khát vọng cò, dù đang xử lý chuyện của ôn Noãn nhưng ông vẫn không thể ngừng suy xét đến chuyện của hai người.
Ông đang nghĩ có thế hay khòng.
Ông lần tìm trong vò số “không thế”, muốn xem thử có thể tìm được con đường “có thể” hay không.
Lục Khiêm còn chưa tìm được đường thì Hoắc Minh đã ra một quyết định trọng đại, anh âm thầm đưa Hoắc Tây đến phòng thí nghiệm đế ôn Noãn được tự do.
Lục Khiêm tát anh hai cái.
Sau đó ông không đành lòng ra tay nữa, õng biết quyết định như thế với Hoắc Minh mà nói là vò cùng khó khăn…
Đêm Hoắc Tây bị đưa đi, Lục Khiêm uống rất nhiều rượu, thư ký Liễu không khuyên nổi. Cuối cùng anh ta đến tìm Minh Châu, năn nỉ cò khuyên một chút: “Sáng mai ngài Lục có cuộc họp quan trọng, uống nữa sẽ thất lễ mất!”
Anh ta van nài cả buổi, cuối cùng Minh Châu cũng đồng ý.
Thư ký Liều mở cửa ra giúp cò nhưng không vào theo, chỉ nhỏ giọng nói: “Tòi ở ngoài canh cửa!”
Trong cãn phòng nho nhỏ mờ tối.
Cò phải thích ứng cả buổi mới thấy rõ được bên trong, Lục Khiêm đang dựa vào sô pha, trước mặt là mấy chai sâm panh. Chắc là nghe thấy tiếng bước chân nên ông ngước lên nhìn cò một cái, sau đó lại rót cho mình một ly.
“Đừng uống!”
Cò bước lên bẳt lấy tay ông không cho đụng vào.
Lục Khiêm lẳng lặng nhìn cô, tròng mắt đay tia máu, thật lâu sau mới lên tiếng: “Cháu ra ngoài đi!”
Minh Châu không chịu đi.
Cô quỳ xuống thảm, dọn luôn mấy chai rượu kia.
Cò làm thế trong lúc này giống như con nít đang đến thăm ông, có hơi ngây thơ.
Dù Lục Khiêm đã uống rượu nhưng cũng biết cò không phải trẻ con, chắng những không phải trẻ con mà còn là một người phụ nữ trưởng thành…
Ông nhẹ nhàng kéo cò, ngẩm thật cấn thận.
Khoảng thời gian khó chịu này, thật ra chỉ có cò và õng cùng nhau vượt qua.
Giọng Lục Khiêm nghẹn lại: “Minh Châu, chúng ta thử nhé!”
Õng mượn cơn say đế thỏa hiệp, ông cũng như mọi tên đàn ông trên đời này, không chịu nối cám dồ, khao khát tình yéu của người phụ nữ mình thích. Thậm chí giờ phút này trong đầu õng còn nghĩ, nếu bọn họ phát sinh quan hệ, mọi thứ đã không thế thay đổi thì ông phải chịu trách nhiệm với cô, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, bọn họ cũng phải đi cùng nhau.
Minh Châu không nghe rõ ông nói gì.
Nhưng ông đã hôn cò.
Cò bị òng đè lên sò pha, mỏi răng ông vần còn vương hương sâm panh, dụ người chìm đắm.
Cò sợ hãi gọi chú Lục…
Lục Khiêm dịu dàng sờ lên mặt cô rồi nhìn cò.
Cò run lên, dường như đã biết ỏng muốn gì, bởi vì ánh mât òng đang nhìn cò lúc này hoàn toàn là ánh mắt đàn ỏng nhìn phụ nữ, mang theo sự ham muốn và xâm lược.
Ông “yêu” cò một lần trên sò pha.
Dịu dàng và kiềm chế.
Nhưng hai người đã rối tinh rối mù, õng uống rượu nên không biết tiết chế, cảm thấy bao nhiêu cũng không đủ.
Sau đó, cò bị òng òm đến cái giường trong phòng bèn cạnh, chiếc giường được làm bằng dây thép.
Chỉ cần chút động tĩnh đã vang lén cành cạch.
Lục Khiêm “yêu” rất bạo, cả buổi tối cái giường dây thép cứ lắc lư như con thuyền trong cơn bão, hòa vào đó là tiếng rên nhẹ không thể tự kiềm chê’ của cò, không ngừng rung động…
Cõ từng “làm chuyện ấy” nhưng không quá thành thạo.
Lục Khiêm ởtrén giường lại quá bá đạo nên cũng khỏng cần cò làm gì.
Thư ký Liễu bên ngoài tất nhiên cũng nghe thấy động tĩnh, tự hiểu rõ nên gọi vệ sĩ lùi ra xa, tự mình ở lại giữ cửa đến nửa đêm…
Sáng sớm, cõ tỉnh lại trong lòng óng.
Cơ thế có hơi mỏi nhưng nhiều hơn là thoái mái, làm cò không muốn động đậy chút nào.
“Dậy rồi à?” Phía trên truyền đến giọng người đàn ông khàn khàn.
Minh Châu không dám lên tiếng.
Thật ra thì Lục Khiêm cũng không muốn dậy, ông hiếm khi nào làm đến không biết tiết chế như thế, huống chi còn một đống chuyện phải làm, ông cềm lấy đồng hồ đeo tay trẽn đâu giường xem thử.
Trong nửa tiếng nữa ông buộc phải dậy
nên có vài lời muốn nói với cô.
Nhưng không đợi ông kịp lên tiếng, Minh Châu đã nói trước, giọng còn run run: “Ngài Lục yên tâm, tối qua chỉ là một đém phong lưu mà thôi!”
Ngài Lục…
Một đém phong lưu…
Lục Khiêm giận đến buồn cười, ông véo véo lỗ tai cỏ, hỏi ngược lại: “Tối qua là ai đã gọi chú Lục cả buối, khiến tim tỏi tan cả ra, giờ sướng xong thì thành ngài Lục rồi? Nếu ai cũng như thế thì ngài Lục tôi đây không phải bận bịu lâm à, sớm muộn gì cũng chết trên giường phụ nữ”
Ông nói rất khó nghe, làm mắt cỏ hơi đỏ lên.
Thật ra Lục Khiêm cũng không thấy dề chịu, ỏng yêu thương cò, nhưng vì chuyện của Ôn Noãn nẽn chung quy vần không thế vui sướng.
Cuối cùng ỏng ỏm lấy cò, dịu dàng nói: “Nhận được thỏ chưa? Có thích không?”
Mắt Minh Châu đỏ lén, biết điều mà gật đâu: “Thích!”
Lục Khiêm không nói gì thêm, chỉ òm lấy cô.
Hồi lâu sau mới dán lèn lỗ tai cò: “Thích thì tốt!”
Ông ngồi dặy mặc quần áo, vừa mặc vừa nói với cò: “Em ngủ thêm một lát đi! Trưa tòi sẽ về…*
Ông đã quen nói những lời tán tỉnh nhưthế với phụ nữ.
Thế nhưng vào giờ phút này ông lại thấy mất tự nhiên, cò gái nhỏ nhà ông thì không giống.
Óng án mặc chỉnh tề, ngồi ở mép giường bóp mặt cò.
“Tôi phải đi rồi! Nếu không sẽ trễ họp, em xem thử cổ chú Lục của em có phải có vết cào của bé mèo hoang không?”
Hoăc Minh Châu cuộn chăn nhìn ông bằng đòi mắt ướt át.
Bọn họ lại quan hệ.
Nhưng mấu chốt là ông không chịu nói gì, làm cỏ cũng không dám đòi hỏi tương lai với õng, vì thời điếm này không phái lúc thích hợp…
Cô ấy rất tủi thân, không đợi õng trở lại.
Cò tránh né ỏng, cố gắng không gặp mặt, chỉ là đến đém lại nhớ õng đến không ngủ nổi.
Lục Khiêm vò cùng bận rộn…
Bốn ngày sau, cô nhận được điện thoại của ông, giọng nói dịu dàng xen lần mệt mỏi: “Ngày mai tôi phái về thành phố c rồi, gặp mặt được không?”
Đến khi ỏng nói với cò nhưthếthì cỏ mới biết, bản thân mình trông đợi biết bao nhiêu.
Thân phận của hai người họ đã định sẵn có không thế đòi hỏi.
Cò thích đến vò cùng hèn mọn…
Cuối cùng, bọn họ hẹn nhau ở một nhà hàng, thư ký Liều đứng ở cửa đón cò vào phòng riêng.
Cả phòng riêng lớn như thế chỉ có một mình Lục Khiêm.
Áo sơ mi xanh nhạt, quần tây dài màu đen.
Áo khoác màu xanh đen đã cởi ra tiện tay vẩt lén ghế, òng đang đọc văn kiện.
Thư ký Liều mở cửa, cười tủm tỉm: “Cỏ Minh Châu đến!”
Còn anh ta thì săn sóc đứng bên ngoài.
Minh Châu tựa lưng vào cửa nhìn chằm chằm Lục Khiêm, yêu đương với chú già có hơi phiền phức ở chỗ vĩnh viễn cũng không biết được ông nghĩ gì…
Lục Khiêm buông văn kiện trong tay xuống, chăm chú nhìn cò hồi lâu rồi cười cười: “Đứng đó làm gì, chỗ tỏi cũng không thiếu thần giữ cửa đâu, em ngoan ngoãn đến bèn cạnh tòi này”
Minh Châu nghe ra ý trong lời ông, oán thầm trong lòng.
Đây là õng đang xem cỏ như con nít mà!
Nhưng cô vẩn mong đợi, bước qua ngồi xuống bên cạnh òng.
Lục Khiêm tự tay rót trà cho cò, đặt xuống rồi dùng giọng thật dịu dàng hỏi cò: “Chỗ đó còn đau khòna?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK