Lục Khiêm đi qua, ông khẽ ôm lấy cô, để đầu cô tựa vào bụng mình.
Ông khàn giọng hỏi: “Có hối hận vì làm hòa với anh không?”
Minh Châu không nói gì.
Cô và ông trong lòng đều biết, Thước Thước có bệnh tâm lý.
Cậu bé cảm thấy bố không yêu mình, thậm chí trong lòng ông còn không quan trọng bằng đứa nhỏ Lục Huân kia.
Chuyện này, chung quy cũng ảnh hưởng đến bầu không khí.
Buổi tối, Minh Châu không muốn ngủ cùng giường với Lục Khiêm, tối thứ bảy cô dẫn mấy đứa nhỏ về nhà họ Hoắc.
Bất ngờ là.
Hoắc Minh lại ở nhà cũ, nhưng Ôn Noãn và mấy đứa nhỏ lại không có đây.
Nhìn thấy anh, Minh Châu có chút bất ngờ.
Hoắc Minh sải chân đi đến, nhìn cô, khẽ hỏi: “Lại làm loạn không vui sao?”
Minh Châu không có mặt mũi nói.
Cô ôm Tiểu Lục U ngồi xuống sô pha: “Không có!”
Hoắc Minh ôm đứa nhỏ bầu bĩnh kia, khẽ nhéo gương mặt mập mạp trêu chọc, không để tâm nói: “Anh đoán là bọn em sẽ quay đi quay lại chỗ cũ mà! Minh Châu, thật ra hai người cũng xem như là trai gái có đủ, nhìn thoáng một chút, cũng đừng nghĩ đến chuyện kết hôn gì cả, lúc cần thì ở cùng nhau, có thể tiến có thể lùi, đơn giản hoàn hảo!”
Hoắc Chấn Đông xuống lầu, đúng lúc nghe thấy lời này.
Ông ấy đen mặt: “Hoắc Minh, con lại dạy em gái con bậy bạ gì đấy! Dẹp mấy thứ xấu xa trong đầu con đi!”
Hoắc Minh cũng không buồn bực, chỉ khẽ cười.
“Con thấy con bé sẽ đồng ý thôi.”
Hoắc Chấn Đông không tin.
Nhưng lúc làu Minh Châu lại nhẹ nhàng nói: “Con thấy anh trai nói đúng!”
Hoắc Minh lại khẽ cười một tiếng.
Đôi mắt Minh Châu ẩm ướt, cô nói: “Là do con quá để tâm!”
Hoắc Minh giao đứa nhỏ cho Hoắc Chấn Đông, lười biếng đứng dậy: “Anh phải về rồi! Nếu không chị dâu em lại nghi ngờ! Minh Châu, em nhớ rõ, phải để đàn ông chạy theo em, tuyệt đối đừng làm mấy chuyện chủ động nữa! Ông ấy có tay có chân cũng không phải cứng rắn đến mức không chạy được.”
Nói chuyện này Tiểu Lục Thước không trách Lục Khiêm, anh không đồng ý.
Ông ấy không phải là ngu ngốc do tuổi già đấy chứ?
Ông ấy không quên mất mấy năm trước đi đến bệnh viện thăm Lục Huân, lần đầu tiên khiến Thước Thước lạc mất đấy chứ?
Ông ấy còn rời đi một cách dễ dàng.
Có vài chuyện, không phải Minh Châu gật đầu thì có thể đồng ý được, ông ấy có nói với Thước Thước chưa?
Hoắc Minh còn nhớ rõ năm đó.
Đêm ba mươi.
Bầu trời tuyết rơi.
Thước Thước cứ ngồi ở hành lang.
Cậu bé nhìn tuyết bên ngoài, cứ đợi Lục Khiêm mãi, đợi ông cậu của cậu bé, chỉ là muốn nghe một câu cậu nhóc ngốc!
Thước Thước mới tám tuổi, nhưng Lục Khiêm lại làm cậu bé tổn thương vô số lần!
Lục Khiêm phải bồi thường không chỉ có mỗi Minh Châu, mà còn có Thước Thước, nhưng người làm bố như ông ấy lại không làm tốt.
Hoắc Minh không đi sâu thêm.
Anh là giấu Ôn Noãn đến, cơm cũng chưa ăn đã lập tức rời đi.
Đợi khi anh rời đi, Hoắc Chấn Đông nhìn hòn ngọc quý trên tay mình.
Ông ấy ho nhẹ một tiếng: “Hinh như… Hình như anh trai con, nói cũng đúng!”
Minh Châu ừ một tiếng.
Cô và Lục Khiêm hòa hợp quá nhanh, cảm giác yêu đương kia có le quá ngọt ngào, mà đã xem nhẹ Thước Thước.
Bây giờ bình tĩnh lại, tựa như một thùng nước lạnh xối từ đầu đến chân.
Minh Châm tạm thời bình tĩnh lại suy ngẫm.
Chu nhật, cô ở cùng với bọn nhỏ một ngày, một tuần sau đó, ục Khiêm cách ngày cũng đến thăm bọn trẻ, nhưng không nói nhiều với Minh Châu, cảm giác xa lạ lại quay về.
Lại đến cuối tuần, Lục Khiêm lái xe đến.
Tiểu Lục U chạy về phía ông.
Lục Thước ngồi trước cửa làm bài tập.
Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U đi vào, ngồi bên cạnh Tiểu Lục Thước, khẽ hỏi: “Mẹ đâu?”
Lục Thước vẫn không nói chuyện.
Trái lại người giúp việc lên tiếng: “Cô chủ đi ra ngoài quay phim, phải đi một tuần!”
Lục Khiêm ngây người.
Đi ra ngoài quay phim rồi, cả một tuần?
Cô cũng không nói với ông!
Người làm cười nói: “Đúng vậy! Lúc đi cô chủ nhỏ khóc đến đáng thương, đúng lúc ông Lục đến, có thể ở bên cạnh cô bé.”
Lục Khiêm khẽ ừ một tiếng.
Ông nhờ người giúp việc cho một ít nước lạnh vào nước sôi cho Tiểu Lục U, ngâm một đóa hoa cúc, để cô bé cầm uống.
Ông ngồi bên cạnh Thước Thước làm bài tập.