Dưới ánh đèn, dáng vẻ rũ mắt buông mi của cô trông dịu dàng động lòng người.
Lục Thước tiến lên ôm lấy cô: “Không cầu xin thương tình cho anh ta sao?”
Lục Huân nhẹ nhàng nói: "Chuyện này em nghe anh."
Lục Thước nhìn thẳng vào cô, một lúc sau, anh nhẹ nhàng sờ soạng eo cô một chút rồi lên lầu gọi Lục U xuống ăn cơm.
Lúc lên lầu, anh nghĩ mình thật may mắn khi có được một người phụ nữ xinh đẹp.
Ban đầu Lục U muốn sống một mình. Nhưng Lục Huân nhất quyết muốn đưa Lục U về nhà, Lục Huân nói Lục Trầm và Lục Từ đều đã lớn, không cần quá lo lắng... Đến khi Lục U sinh con, cô có thể giúp đỡ. Thật ra làm sao Lục Thước không biết, việc học hai con đã đủ khiến vợ mình vội vàng, cô thực sự cảm thấy thương Lục U.
Lục Thước quyết định giảm bớt hoạt động xã giao.
Anh không nên dồn hết chuyện của Lục U lên người vợ mình, cô cũng là phụ nữ, nên tận hưởng cuộc sống.
Anh lên lầu, không nói gì về Diệp Bạch.
Lục U cũng không hỏi.
Cả nhà ăn uống rất bình thường, sau bữa tối mỗi người đều làm việc riêng của mình... Cuộc sống rất yên bình, đến tối, Tiểu Lục Hồi bị Lục Thước ôm đi, nói sẽ ngủ với bọn họ mấy đêm.
Lục U ở một mình, nhàn rỗi hơn chút.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, cô tiếp tục vẽ bộ truyện "Ba chú gấu nhỏ" của mình, đến gần cuối, Lục U đã thay đổi đoạn kết.
Ba chú gấu nhỏ không sống hạnh phúc bên nhau.
Chúng đi con đường riêng mình, sống cuộc sống riêng của từng gấu.
Khi đặt ra kết cục này, bản thân Lục U cũng hơi ngơ ngác, cô muốn đổi lại về nguyên bản... nhưng cuối cùng cô vẫn sử dụng phiên bản sau.
Khi đã gần mười một giờ, cô thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi ngủ.
Tắm rửa xong rồi lên giường.
Lục U lấy một quyển văn xuôi, đọc dưới ánh đèn, đọc được chừng mười phút, điện thoại đầu giường reo lên, cô cầm lấy nhìn, là một dãy số xa lạ.
Lúc này, trong lòng cô cũng biết rõ là ai đang gọi mình.
Cô không muốn liên quan gì đến Diệp Bạch nữa nên thẳng tay cúp điện thoại, không trả lời.
Bên kia, Diệp Bạch đứng trước cửa sổ sát đất của căn hộ.
Ánh đèn sáng rực nhưng không thể chiếu vào lòng anh... Anh cúi đầu nhìn điện thoại đã bị cúp máy, không gọi nữa, đã muộn rồi, anh sợ làm phiền Lục U, anh sợ cô không ngủ được.
Diệp Bạch đứng trước cửa sổ sát đất của căn hộ hồi lâu.
Đến khi mắt anh nhức nhối, anh mới từ từ quay lại, nhìn căn hộ này chằm chú.
Anh vuốt ve chiếc võng anh làm cho Tiểu Lục Hồi, cô bé rất thích, luôn nằm trên đó lắc lư thoải mái... Nhưng đêm nay cô bé lại nằm trên vai Lục Thước, bất lực gọi chú Diệp.
Diệp Bạch nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Khi mở mắt ra, anh đấm mạnh vào bức tường trắng như tuyết, chảy máu nhưng anh lại không hề thấy đau.
Có tiếng gõ cửa.
Diệp Bạch đi ra mở cửa, anh tưởng là người bên bất động sản.
Nhưng ngoài cửa là Gina.
Gina giống như một con chó con ngồi xổm ở cửa, vô cùng đáng thương ngẩng đầu nhìn anh: “Diệp Bạch, em đã ngồi ở cửa hai tiếng rồi.”
Nếu như là quá khứ, chắc chắn Diệp Bạch sẽ mềm lòng.
Dù sao anh cũng thương cho cô ta.
Nhưng bây giờ, Diệp Bạch nhìn cô ta, trong mắt không có gì khác ngoài xa lạ cùng chán ghét. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô ta, hỏi: "Sao cô lại có mật khẩu thang máy?"
Gina không chịu nói.
Nhưng Diệp Bạch đã mất kiên nhẫn, anh lập tức nói cô ta cút đi... tràn đầy chán ghét và bạo lực.
Gina khóc: "Diệp Bạch, đừng đối xử với em như vậy! Em không cố ý gây tổn hại đến anh, chỉ là em quá thích anh, muốn chung sống với anh mà thôi, em làm sai sao?"
Đến bây giờ cô ta vẫn cảm thấy mình không sai.
Diệp Bạch mặc kệ cô ta, anh bắt lấy tay cô ta, ném cô ta ra ngoài tòa nhà giữa đêm khuya.