Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn nhà họ Hoắc vang lên tiếng sứ vỡ tan tành kèm theo tiếng mắng giận dữ của Hoắc Chấn Đông: “Bố bảo con đi tranh đi giành, chứ không bảo con đi đối phó với nhà họ Khương! Bố và Khương Minh từ trước tới giờ đều có qua lại với nhau, con vì theo đuổi vợ mà suýt nữa đã làm công ty của con trai người ta bị phá sản, khốn kiếp, là ai đã dạy con như thế?”
Hoắc Minh đứng giữa đống đổ nát...
Trán đã bị trầy xước.
Anh nhẹ nhàng lau đi, nói với giọng điệu rất từ tốn: “Bố, chẳng phải con học từ bố sao?”
Hoắc Chấn Đông tức điên người.
Chết tiệt, ông dạy như vậy khi nào?
Ông ấy nói đàn ông phải tranh giành, nhưng cũng phải nể tình mặt mũi của mọi người nữa chứ? Sau những gì ông ấy nói lần trước còn tưởng rằng Hoắc Minh đã trở lại bình thường, nào ngờ thậm chí còn bất thường hơn!
Ông ấy lại mắng thêm vài câu.
Hoắc Minh đột nhiên nói: “Ôn Noãn đã tới tìm bố sao?”
Hoắc Chấn Đông ậm ừ.
Hoắc Minh thờ ơ: “Chuyện của chúng con bố đừng quan tâm, con sẽ lo liệu tốt!”
Hoắc Chấn Đông trừng mắt.
“Xử lý? Xử lý thế nào? Hoắc Minh, bố nói cho con biết, hãy dừng ngay những thủ đoạn lưu manh của con đi, đừng dọa con gái nhà người ta bỏ chạy, vừa rồi Ôn Noãn tới, trông có vẻ con bé vừa mới khóc!”
Dù sao họ cũng là bố con, sao lại không mong con mình tốt chứ?
Hoắc Chấn Đông vỗ vai anh: “Phụ nữ mạnh mẽ đến mấy cũng sợ đàn ông bám chặt! Con cần kiên nhẫn hơn!”
Hoắc Minh dè dặt gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi anh rời đi, Hoắc Chấn Đông gọi thư ký vào: “Đi rồi à?”
Thư ký mỉm cười: “Đi rồi!”
Hoắc Chấn Đông nhàn nhã pha trà, giữa chừng ngừng lại, cười nói: “Hoắc Minh làm rất tốt!”
Thư ký tỏ vẻ khó hiểu.
Hoắc Chấn Đông cười: “Hoắc Minh làm thì cũng đã làm rồi, một người làm bố như tôi nếu vỗ tay khen nó giỏi, làm tốt thì sau này sao có thể nhìn mặt Khương Minh? Tụi nhỏ tranh giành đấu đá để theo đuổi bạn gái là dựa vào bản lĩnh của bản thân, những người bề trên như chúng tôi chỉ có thể giả khờ...”
Thư ký chăm chú chờ đợi: “Vậy Hoắc Minh...”
Hoắc Chấn Đông lại cười: “Nó là con trai của tôi, nó vẫn còn biết quan sát nhìn nhận!”
Thư ký thán phục: ...
…
Chạng vạng tối, Hoắc Minh lái xe đến căn hộ của Ôn Noãn.
Anh bấm chuông.
Ôn Noãn nhìn thấy anh qua mắt mèo, không muốn mở cửa, giọng nói của Hoắc Minh rất lạnh lùng: “Em sẽ muốn xem phần tài liệu này trong tay anh! Nếu em không mở cửa, anh cam đoan sẽ công khai cho mọi người biết ngay lập tức.”
Ôn Noãn mở cửa.
Cánh cửa mở ra, hai người nhìn nhau rất lâu cũng không lên tiếng nói chuyện.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm.
Giọng nói của anh thậm chí còn rất ôn hòa: “Em đến tìm bố anh? Là vì Khương Duệ, vì muốn thoát khỏi anh?”
Cảm giác bất lực quen thuộc đó lại ập tới Ôn Noãn.
Cô thực sự rất mệt mỏi.
Cô gần như cầu xin nói với anh: “Khương Duệ và tôi chẳng có gì cả! Hoắc Minh, anh có thể để cho tôi có mối quan hệ xã hội bình thường và bạn bè bình thường được không?”
“Anh sẽ ghen tị!”
Hoắc Minh đứng ở cửa, nói rất nhỏ nhẹ: “Đương nhiên anh biết em và cậu ta không thể nào, bởi vì trong lòng em vẫn còn nghĩ đến anh, nhưng mà Ôn Noãn, mỗi khi anh nhìn thấy cậu ta đưa em về nhà, cậu ta đỡ em lên xe, anh rất để tâm!”