CỐ Vân Phàm không dời bàn tay, dưới bàn tay là nhịp tim đập dồn dập của cô.
Anh rất hiểu biết cô.
Dáng vẻ mỗi lần nói dối của cô đều khác với bình thường, vành tai hơi đỏ, nhịp tim đập nhanh…
Cái loại thân mật này không nên thuộc về bọn họ.
Lý Tư Ỷ muốn kéo tay anh ra, không ngờ anh chẳng những không rút ra, mà còn nắm ngược lại tay cô, để cô cũng cảm nhận nhịp tim của mình: “Đập nhanh quá!”
“Buông tay ra! cố Vân Phàm, anh là đồ không biết xấu hổ!”
Cố Vân Phàm thấy cô tức đỏ cả mặt thì cười khẽ rồi buông tay ra. Anh nằm xuống gối, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi lại: “Hôm ấy chúng ta làm rất nhiều lần, lần nào em cũng ôm cố anh bảo anh đừng đi.”
Lý Tư Ỷ quay mặt sang chỗ khác: “Anh quên chuyện hôm ấy đi!”
“Quên không được, ngày nào cũng phải nhớ đến vài lần.”
Anh đúng là đồ lưu manh!
Lý Tư Ỷ cười lạnh: “Vậy ngại quá, khiến tổng giám đốc cố nghẹn đến mức như vậy!”
Hai người nói qua nói lại, tuy rằng không thân mật như trước đây, nhưng mà cũng không còn xa lạ. Lý Tư Ỷ nghĩ rằng có lẽ là anh cảm thấy mình và anh mới quan hệ với nhau, liền cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ trở nên khác rồi.
Cô quyết định chờ anh xuất viện, cô sẽ bỏ chạy.
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một người mà cả hai bên đều biết xuất hiện ngay cửa. Nhìn ra thì thấy là anh hai Lâm Bân của An Nhiên và con gái Nữu Nữu của anh ta.
Hiện nay Lâm Bân làm ăn khá tốt, có nhà có xe, xem như có chỗ đứng ở thành phố B.
Dù vậy, anh ta vẫn còn kém cổ Vân Phàm rất nhiều.
Anh ta xách túi đồ, nhìn trái ngó phải, nói: “Anh Cố, nghe nói anh bị thương nên tôi bỏ hết mọi chuyện đến thăm anh.”
Anh ta bỏ túi đồ xuống, đấy nhẹ con gái mình vào phòng: “Mau gọi bác cố, là bác cố xử lý cho con đi học đấy!”
Nữu Nữu đã lớn rồi, cũng có vẻ phóng khoáng.
Cố Vân Phàm nể mặt An Nhiên, coi như là
thân thiết với một nhà Lâm Bân. Có điều, lúc này anh đang ở riêng với Lý Tư Ỷ, chợt bị thằng nhãi Lâm Bân xen vào, trong lòng rất không vui.
Dù vậy, mặt ngoài anh vẫn cười như tắm mình trong gió xuân: “Bị thương nhẹ thôi mà.”
Lâm Bân không đồng ý: “An Nhiên gọi điện thoại cho mẹ tôi, nói là suýt chút nữa là xong. Mẹ tôi lớn tuổi dê mềm lòng, ở nhà khóc cả buối, nói là người tốt không có kết cục tốt.”
Cổ Vân Phàm không cười nối nữa.
Lâm Bân dùng thái độ làm ăn ngồi bên mép giường, chỉ hận không thế nắm tay nắm chân ân cần thăm hỏi… Một lát sau, Lý Tư Ỷ lên tiếng: “Anh Lâm, anh ấy mới may mười mấy mũi.”
Lâm Bân lập tức hoảng loạn: “Tôi không biết!”
Sau đó, anh ta nói tiếp: “Vậy anh cố mau nghỉ ngơi đi, tuyệt đối đừng làm ra động tác lớn gì… Tuy rằng đàn ông chỉ thành thật khi bị treo trên tường, nhưng mà anh còn rất nhiều tiền chưa tiêu xong, nhớ phải giữ gìn sức khỏe mới được.”
Anh ta nói năng lộn xộn, Nữu Nữu nghe mà cười khúc khích.
Cố Vân Phàm cảm thấy anh ta ồn ào, may là Lâm Bân đã quay người đi rồi.
Lý Tư Ỷ đóng cửa lại, đang định nói rõ ràng
với cố Vân Phàm thì thấy anh đã chìm vào giấc ngủ với vẻ mặt mệt mỏi.
Cô hơi giật mình…
Trong trí nhớ của cô, cố Vân Phàm dường như không biết mệt mỏi.
Dù là về sự nghiệp hay là lúc trên giường, anh vĩnh viễn đều giống như một cái máy.
Đáy là lần đầu tiên cô thấy anh mệt mỏi đến mức ngủ quên.
Cô lẳng lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của anh, ròi đi qua chỉnh chăn lại cho anh, tay chợt bị nắm lại, giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên: “Tư Ỷ…”
Cố Vân Phàm ngủ suốt ba mươi sáu giờ, ngủ đến mức Lý Tư Ỷ sợ anh không tỉnh dậy nữa.
Cô gọi bác sĩ đi kiểm tra, bác sĩ bảo cô yên tâm: “Ngài cố chỉ là quá mệt mỏi thôi, chờ khi nào ngủ đủ giấc sẽ tỉnh dậy.”
Lúc này, Lý Tư Ỷ mới yên tâm.
Sáng hôm sau, chị Vương dẫn cố Tư Kỳ đến đây. Hiện nay cô bé đã khỏe hơn rất nhiều, nên đã dọn về nhà ở.
Chị Vương vừa chuấn bị bữa sáng vừa hỏi: “Ngài Cố còn chưa tỉnh nữa hả?”
Lý Tư Ỷ ừ một tiếng.
Chị Vương gọi cô đi ăn sáng. Cô bạn nhỏ cố Tư Kỳ không chịu ăn ở nhà, cứ đòi đi ăn chung với Lý Tư Ỷ. Cô bé ra dáng người lớn mà an ủi: “Cha em sẽ không sao đâu. ông ấy nhất định sẽ tỉnh lại để cưới chị.”
Lý Tư Ỷ liếc cô bé một cái.
Cố Tư Kỳ cúi đầu ăn sáng, nhỏ giọng nói: “Chị là kiểu nói năng suy nghĩ không đồng nhất! Rõ ràng là chị thích cha em!”
Lý Tư Ỷ lười đi giải thích với cô bé.
Đúng lúc này, người nằm trên giường nhúc nhích, giọng nói khản đặc: “Tư Kỳ?”
“Cha ơi!”
Cố Tư Kỳ bỏ mặc bữa sáng, lập tức lao tới trước giường cha mình.
Rõ ràng là cô bé nói đừng sợ, nhưng đến lúc này lại khóc ầm lên.
Cổ Vân Phàm hôn cô bé, dịu dàng nói: “Cha chỉ là hơi mệt mỏi thôi.”
Cố Tư Kỳ ôm cổ anh, làm nũng với anh, nhỏ giọng nói: “Vậy sau này cha đừng ngủ lâu như vậy nữa, nếu không sẽ bị người ta ghét bỏ là già, không chịu kết hôn với cha.”
Đứa nhỏ này thật là!
cố Vân Phàm bật cười, rồi nhìn về phía Lý Tư Ỷ, thấy được cô tâm trạng của anh liền tốt lên… Trước đó anh gượng lâu như thế, đơn giản là vì sợ cô bỏ đi.
Bây giờ cô không bỏ đi, chắc là mềm lòng rồi.
Chị Vương quen với chuyện chăm sóc người bệnh, đi lại nói: “Ngài cố có muốn đi tiếu không, tôi đi gọi hộ lý?”
Cổ Vân Phàm không muốn. Anh còn chưa đến bảy tám mươi tuổi, sao phải đi gọi hộ lý giúp đỡ chứ?
Chị Vương cũng là người hiểu chuyện, thấy vậy thì hắng giọng nói: “Vậy tôi dẫn Tư Kỳ đi chồ bác sĩ Vương tái khám, ông ấy nói hôm nay là thời gian tốt để tái khám.”
Cố Vân Phàm gật đầu, sờ sờ mái tóc mềm mại của con gái, hỏi: “Hai hôm nay có gặp ác mộng không?”
Cố Tư Kỳ lắc đầu.
Cố Vân Phàm cũng yên tâm hơn, giao cô bé cho chị Vương.
Thấy hai người đi rồi, anh mới gọi Lý Tư Ỷ: “Đỡ anh dậy, anh muốn đi toilet.”
Lý Tư Ỷ đồng ý chăm sóc anh, tất nhiên cũng sẵn lòng giúp đỡ anh. Cô đi tới xốc chăn… Sau đó,
cô hơi khựng lại, cô không ngờ rằng mình lại thấy hình ảnh kia…
Cố Vân Phàm cũng có chút không được tự nhiên: “Phản ứng sinh lý tự nhiên thôi mà.”
Cô đỡ anh ngồi dậy, không nhịn được nói: “Nhưng anh là người bệnh, chuyện này rất không bình thường.”
Cố Vân Phàm nhìn chằm chằm cô.
Một lúc sau, anh nói nhỏ: “Anh cứ nhìn thấy mặt em là có phản ứng, không khống chế được.”
Lý Tư Ỷ cảm thấy anh rất biến thái, lúc nãy chị Vương và Tư Kỳ còn ở đây, thế mà anh cũng lên được… Chắc là mấy năm qua anh nghẹn lắm rồi!
Trong lần mây mưa trước, cố Vân Phàm nói vài năm qua anh chưa từng có người phụ nữ nào.
Cô tin lời anh nói.
Loại người như anh không cần phải nói dối, mà anh cũng khinh thường đi nói dổi. Lúc bọn họ quen nhau, anh cũng vẫn có người khác, lần nào cũng không có ý định lừa cô, thậm chí còn có một vài cô gái chạy tới trước mặt cô khiêu khích cô. Cô không phải vợ anh, chỉ có thế chịu đựng tức giận.
Nghĩ đến những chuyện kia, Lý Tư Ỷ liền trở nên lạnh lùng, tự khinh bỉ mình khi thấy mình
mềm lòng.
Cố Vân Phàm chưa khỏe hoàn toàn, mới đi vài bước là trên trán đã toát mồ hôi lạnh.
Lý Tư Ỷ nhẹ giọng nói: “Hay là… dùng cái kia đi!”
Cái kia…
Trong đầu cổ Vân Phàm chợt lướt qua hình ảnh kia, chỉ là nghĩ đến thôi cũng cảm thấy tục tằng. Không phải là anh không muốn, mà là anh biết Lý Tư Ỷ không muốn, anh không nỡ ép buộc cô.
Anh liếc cô: “Nhu cầu hiện nay của em lớn vậy sao?”
Lý Tư Ỷ: Đau chết anh luôn đi!
Cố Vân Phàm thật sự rất yếu ớt, kể cả khi mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, thì cũng không tự mình cởi quần được. Lý Tư Ỷ không làm ra vẻ, lưu loát giúp anh cởi quần.
Cố Vân Phàm vừa cúi đầu liền nhìn thấy chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô. Hình ảnh đập ngay vào mắt, ngồi ngay bên dưới là cô… Anh mất hết suy nghĩ này kia, chỉ còn lại cảm động.
“Tư Ỷ!” Anh gọi nhẹ tên cô, không nói thêm gì khác.
Anh nghĩ, ngay tại khoảnh khắc này, anh muốn cùng cô bên nhau đến già… Anh lớn hơn cô
nhiều tuổi, chắc là anh sẽ già trước, và cô sẽ vĩnh viễn là cô bé của anh.
Chờ anh giải quyết xong, Lý Tư Ỷ kéo quần lên cho anh.
Cô vừa ngước mắt liền thấy ánh mắt dịu dàng của anh.
Có Lý Tư Ỷ chăm sóc, cố Vân Phàm không muốn xuất viện, nhưng mà cứ ở bệnh viện mãi thì có một số chuyện không tiện lắm.
Một tuần sau, anh xuất viện.
Công ty có An Nhiên trông coi nên anh cũng yên tâm. Khi có chuyện lớn cần quyết định, An Nhiên cũng sẽ đi hỏi ý kiến của anh.
Hoắc Tây thỉnh thoảng cũng đến đây đế báo tình hình án kiện.
Có điều, anh vẫn chưa thấy Lý Tư Ỷ.
Từ khi anh xuất viện, Lý Tư Ỷ không đến thăm anh nữa, ngay cả điện thoại cũng không gọi.
Trong phòng ngủ chính ở lầu hai, cố Vân Phàm mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, để phủ bên ngoài chứ không đóng thùng…
Anh cầm điện thoại đứng trước cửa sổ sát đất.
Anh đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho
Lý Tư Ỷ hay không thì cửa mở ra, cố Tư Kỳ mặc chiếc váy xòe xinh đẹp chạy tới, ngửa đầu nói: “Cha ơi, thím Vương nói dẫn con đi ăn chè!”
Ăn chè?
Cố Vân Phàm nhíu mày.
Chị Vương đứng ngay cửa cười nói: “Đường XX có một tiệm chè chính gốc, trời đang nóng có thế ăn chè đế giải nhiệt. Tôi thấy Tư Kỳ ăn không ngon, nên định dẫn cô bé đi ăn chè.”
Cổ Vân Phàm đồng ý, nhưng lúc chị Vương định dẫn cố Tư Kỳ đi thì anh lại nói: “Chị vừa nói là đường XX?”
Nơi đó cách chỗ làm việc của Lý Tư Ỷ một con phố.
Chị Vương gật đầu: “Đúng vậy!”
Cổ Vân Phàm nói: “Vậy chị đưa địa chỉ cho tôi, tôi sẽ dần Tư Kỳ đi.”
Chị Vương không đồng ý: “ông còn chưa khỏe hẳn, bác sĩ nói ông phải ởtrong nhà nghỉ dưỡng ít nhất nửa tháng mới có thế ra ngoài.”
Cổ Vân Phàm nói là không sao.
Lúc này, cố Tư Kỳ nhăn mũi, nói: “Chắc là cha nhớ chị Tư Ỷ rồi. Cha ngày nào cũng chờ, nhưng chị Tư Ỷ không có gọi điện thoại cho cha.”
Lúc này chị Vương mới hiểu ra vấn đề.
Nhưng mà chị Vương vẫn cảm thấy lo lắng, cuối cùng cùng nhau ra ngoài.
Ăn chè xong, chị Vương thấy sắc mặt của cố Vân Phàm không tốt lắm liền đề nghị đi về trước.
Cố Vân Phàm lạnh nhạt nói: “Hiếm khi có rảnh ra ngoài, đi chơi với Tư Kỳ thêm một lát nữa đi.”
Tư Kỳ cảm thấy cha rất dối trá. Rõ ràng là muốn đi theo đuối vợ, nhưng mặt ngoài lại nói là đi chơi với cô bé.
Có điều, cô bé cũng rất nhớ người kia. Người kia cũng rất tàn nhẫn, suốt mấy ngày cũng không hỏi thăm xem cô bé có khỏe hơn không. Cô bé quyết định, chờ lúc gặp nhau, nhất định phải làm Lý Tư Ỷ thương yêu chính mình mới được.
Xe đỗ dưới lầu phòng làm việc của Lý Tư Ỷ.
Ba người ngồi trong xe đợi.
Hôm nay Lý Tư Ỷ tan làm sớm, xuống lầu thì thấy một người cha đơn thân theo đuổi mình tới tận chỗ làm. Anh ta là giáo viên, là giáo viên trẻ tuổi nhất của một trường đại học ở thành phố B, vợ anh ta đã chết trong vụ tai nạn xe cách đây mấy năm.
Anh ta hỏi thăm rồi, hiện nay Lý Tư Ỷ đang độc thân, vậy nên định theo đuổi.
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói thì một bóng
dáng thon dài chặn hết nắng chiều, một giọng nói vang lên: “Ngại quá, tôi đến đón vợ tôi!”
Người cha trẻ tuối sửng sốt.
Lý Tư Ỷ cũng ngây người, ngước mắt lên liền thấy ánh mắt sâu thẳm của cố Vân Phàm. Cô rất tức giận, anh dựa vào cái gì đế nói cô là vợ anh chứ?
Thấy Cố Vân Phàm đuối người đi rồi, cô không hề ngó ngàng gì anh, cứ vậy đi luôn.
Cổ Vân Phàm nhanh tay kéo cổ tay cô, thấp giọng nói: “Muổn phủ nhận hả? Vậy là lại muốn yêu đương?”
Lý Tư Ỷ cắn môi: “Cố Vân Phàm, em đã nói rồi, nếu người ngày không được thì sẽ đổi người khác… cho đến khi em…”
Cô không có cơ hội nói ra câu kế tiếp.
Bởi vì miệng cô bị lấp kín.
Trong hành lang chật hẹp, cô bị cố Vân Phàm đè nặng lên người, chỉ cần thấy cô định phản kháng là anh sẽ kéo cánh tay cô lên cao, hôn cô đến mức mềm nhũn cả người.
“Thành thật chưa hả?”
“Nếu em còn dám nói vậy nữa thì anh sẽ làm em ngay tại đây!”
Lý Tư Ỷ tức giận đá anh một chân: “Cố Vân
Phàm, anh đúng là đồ lưu manh!”
Anh kề sát vào người cô, dán lên cái trán cô, lấm bấm: “Anh chỉ lưu manh với em thôi! Tư Ỷ… đã vài ngày rồi, anh có chút nhớ em.”
Lý Tư Ỷ muốn đẩy anh ra, nhân tiện mắng mỏ vài câu. Có điều, cô chợt ngửi được mùi máu tươi.
Cô cúi đầu thì thấy trên áo sơ mi trắng của anh có vết máu, rõ ràng là miệng vết thương bị nứt ra rồi.
Cô tức điên lên: “Anh điên rồi hả? Còn chưa khỏe hẳn thì chạy ra ngoài làm gì? Định đi cho chết rồi để em thay anh nuôi con phải không?”
Cố Vân Phàm không lên tiếng, chỉ cúi đầu dịu dàng nhìn cô.
Lý Tư Ỷ định tiếp tục mắng anh, nhưng cuối cùng lại đè nén cảm xúc, nói: “Một lần cuối cùng!”
Cô đỡ anh lên xe mình.
Bởi vì tài xế của Cố Vân Phàm đã lái xe đi rồi, cho nên cô hỏi anh muốn đi đâu. cố Vân Phàm nhẹ giọng nói: “Đi biệt thự trước đáy của chúng ta đi.”
Lý Tư Ỷ không muốn đi biệt thự, nhưng so ra thì cô vẫn không muốn đi nhà của anh hơn.
Xe chạy đều đều, không ai nói gì.
Tới biệt thự, cô cầm hòm thuốc bôi thuốc
cho anh, rồi chợt nhớ đến lần trước cô cũng bôi thuốc cho anh, cuối cùng bôi đến trên giường…
Cố Vân Phàm già dặn hơn cô nhiều, sao có thể không đoán ra được cô đang suy nghĩ gì.
Lúc đối băng gạc, có lẽ vì có tiếp xúc thân thể nên cơ bụng rắn chắc của cố Vân Phàm hơi giật giật, nhìn rất là gì và này nọ.
Lý Tư Ỷ không dám nhìn anh. Cô cố gắng bỏ qua cảm giác rung động, nói sang chuyện khác: “Sau này đừng làm loại chuyện xúc động như vậy nữa.”
“Còn nữa, em rất xin lỗi về chuyện của Trình Luật. Nếu không phải vì em thì anh sẽ không bị thương, con gái anh cũng sẽ không bị bắt cóc.”
Lý Tư Ỷ nói rất nghiêm túc. Cô chưa từng nói những lời này lúc ở bệnh viện.
Bây giờ cô nghĩ nên nói rõ ràng mọi chuyện.
Cổ Vân Phàm biết cô nói vậy là vì muốn phân rõ giới hạn với anh, sau đó đời này đừng qua lại với nhau…Có điều, sao có thế chứ?
Anh dựa người lên sô pha, lấy một điếu thuốc lá từ trong túi quần ra, châm thuốc lá, hít một hơi,
Khói thuốc mỏng manh nhanh chóng lấp đầy khoảng trống của nhau… cố Vân Phàm dường như nghĩ nghĩ rất lâu, mới nói: “Tư Kỳ vốn
dĩ là một đứa trẻ nhạy cảm. Sau chuyện lần này, con bé ít nhiều gì cũng có chút bóng ma tâm lý. Em đến đây làm cô giáo cho con bé đi, điều kiện giống như trước đây, mỗi tuần hai lần, mỗi tháng hai trăm nghìn tệ.”
Anh bày ra vẻ nói chuyện công việc.
Lý Tư Ỷ không từ chổi. Nói thật, là cô liên lụy Tư Kỳ, khiến cô bé bị Trình Luật bắt cóc.
Thấy cô do dự, cố Vân Phàm không định giục cô.
Anh hút thuốc điếu thuốc lá với tốc độ rất chậm, rồi nói: “Về phần giữa anh và em, anh sẽ không buộc em… Em không muốn, anh sẽ không chạm vào em. về điểm này, em cứ yên tâm đi.”
Lý Tư Ỷ có nghe chị Vương nói là Tư Kỳ thỉnh thoảng sẽ làm ác mộng.
Cô thật sự áy náy.
Nghĩ trước nghĩ sau xong, cô đồng ý: “Em muốn dạy thế nào là chuyện của em, anh cổ không được nhúng tay, cũng không được đau lòng.”
Cố Vân Phàm dụi tắt điếu thuốc.
Anh cười khẽ: “Em gọi anh là anh cố mà không cảm thấy ngượng miệng hả? Tư Ỷ, giữa chúng ta xa lạ vậy sao?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK