Hoắc Tây thoáng sửng sốt.
Giọng nói của anh lại vang lên bên tai: “Em vừa mới sinh con, cơ thể còn yếu, tốt nhất là không nên tắm, anh lau người giúp em. Hoắc Tây, giữa chúng ta chẳng lẽ không có một chút tin tưởng nào sao? Đến chuyện này anh cũng phải thề à?”
Hoắc Tây nghĩ đến bộ phim vừa mới ra mắt, hờ hững nói: “Đàn ông có thề cũng vô dụng.”
Trương Sùng Quang tiến lại gần, ghé sát vào tai cô: "Vậy em nói cho anh biết làm sao mới có tác dụng! Hoắc Tây, em nói cho anh biết đi!"
Ngoài cửa sổ, bóng đêm như nhuộm mực.
Trong nhà ánh đèn sáng rực, Hoắc Tây mặc một bộ váy ngủ màu trắng dài chấm đất, mái tóc dài màu trà sẫm hơi xoăn ngang eo, trông xinh đẹp và quyến rũ, dù Trương Sùng Quang không quá muốn chuyện đó song vẫn bị động lòng với cô.
Anh nhịn không được ôm eo cô, không làm gì cả, chỉ ôm cô mà thôi.
Giống như ôm lấy ánh trăng sáng.
Màn đêm càng lúc càng yên tĩnh, Hoắc Tây không đẩy anh ra, cũng không nói với anh những lời lạnh lùng. Sau khi hành hạ nhau mấy năm, dường như họ cũng mệt mỏi rồi, lúc này, thời gian là liều thuốc tốt nhất.
Trương Sùng Quang nhỏ giọng nói vào tai cô: “Hoắc Tây”
Cô không nói gì...
Anh vẫn có chút thất vọng, nhưng không hề gì, anh vẫn ôm cô... Một lúc lâu sau, Hoắc Tây thấp giọng nói: “Tôi đứng hơi mệt.”
Trương Sùng Quang nhớ ra cô đang trong tháng, nhanh chóng bế cô đi vào phòng tắm.
Thân thể Hoắc Tây yếu ớt, không còn sức lực phản kháng nên cũng không nói thêm gì nữa.
Anh bế cô đến mép bồn tắm, để cô ngồi lên trên, sợ cô bị lạnh nên bên dưới lót một chiếc khăn tắm dày. Đợi máy sưởi đã đủ ấm, Trương Sùng Quang giúp cô cởi cúc áo ngủ, hàng cúc nhỏ như hạt gạo khiến anh nhìn mà đỏ mắt. Anh nhẹ giọng hỏi: “Nhiều cúc như vậy, ban đêm có tiện cho con bú không?”
Hoắc Tây không trả lời...
Trương Sùng Quang nửa ngồi xổm xuống, giúp cô cởi những chiếc cúc nhỏ. Cởi đồ xong, nước trong bồn tắm chỉ mới đầy một nửa, hầu kết anh chuyển động: “Có lạnh không? Nếu lạnh thì anh bật máy sưởi thêm chút nữa."
Hoắc Tây lắc đầu: “Lưng đổ mồ hôi luôn rồi.”
Trương Sùng Quang tự nhiên đưa tay qua, chạm vào làn da trên lưng cô qua váy ngủ.
Cơ thể Hoắc Tây cứng đờ.
Trương Sùng Quang dùng một tay giữ hai chân cô lại, không cho cô cử động, trầm giọng nói: “Là do mồ hôi lạnh nên sức khoẻ yếu.”
Anh không dám chậm trễ, dùng khăn lau người cho cô.
Chiếc váy ngủ màu trắng đã được cởi bỏ hoàn toàn, anh dịu dàng giúp cô lau sạch từng nơi một. Khi lau xuống phía dưới, Hoắc Tây không cho anh chạm vào vì sản dịch sau khi sinh vẫn chưa được làm sạch, đàn ông chạm vào luôn không tốt cho lắm.
"Có sao đâu! Sinh con cho anh mà"
Trương Sùng Quang nói nhỏ, sau đó ôm một chân của cô, đối xử với cô dịu dàng.
Hoắc Tây cụp mắt xuống nhìn anh.
Khoảnh khắc này yên bình đến nỗi cô thậm chí còn quên mất những lần cãi vã lạnh nhạt trước đây của họ, thậm chí còn quên mất có một người như Tống Vận...
Sau khi Trương Sùng Quang lau người cho cô xong, hơi thở hỗn loạn: "Được rồi! Anh lấy quần áo giúp em.
Đưa bộ đồ ngủ tới, Hoắc Tây nói: “Em tự mặc
Nhưng Trương Sùng Quang đã khoác vào cho cô rồi, cẩn thận cài từng cúc áo cho cô, biết tâm tư của cô nhưng anh vẫn không nhịn được nói: “Sao bây giờ đều mặc loại này thế? Ban đêm cho con bú thì nhớ gọi."
Hoắc Tây giương mắt nhìn anh.
Trương Sùng Quang đi vòng qua người cô, bế cô lên. Anh chăm sóc cô từng chút, không để cô tự mình làm bất cứ điều gì, càng không để cô xuống đất đi nửa bước, đối xử với cô như với một báu vật quý hiếm.
Hoắc Tây áp sát vào người anh, cảm thấy cơ thể anh nóng bỏng lạ thường.
Cô là một phụ nữ trưởng thành, không phải không biết điều này có nghĩa gì. Cô cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Tôi có thể tự đi, anh có muốn... đi tắm không?"
Cô biết anh luôn mạnh mẽ ở phương diện đó, hiện tại đã có cảm giác, cô cảm thấy kìm nén không tốt, để anh tự mình giải quyết vẫn tốt hơn.
Trương Sùng Quang không buông cô ra mà bế cô trở lại phòng ngủ, đặt cô lên chiếc giường lớn mềm mại.
Anh không rời đi ngay mà nửa quỳ bên cạnh giường, nhìn cô chăm chú.
Mái tóc dài màu trà xoã trên chiếc gối trắng như tuyết, xinh đẹp đến mức Trương Sùng Quang nghĩ ngắm cô cả đời cũng không chán... Nhưng Hoắc Tây lại cảm thấy rất mất tự nhiên, cô hơi quay mặt đi chỗ khác: "Em muốn đi ngủ.
Cô trông có vẻ ngượng ngùng.
Khi phụ nữ trở nên ngượng ngùng, đàn ông thường lại càng không chịu nổi. Trương Sùng Quang vuốt nhẹ tóc cô... Cơ thể anh phủ lên cơ thể cô, sắc mặt Hoắc Tây co lại.
Giọng nói của Trương Sùng Quang hơi khàn khàn: "Hoắc Tây, em sợ anh!" Đó không phải là câu hỏi mà là một câu khẳng định.
"Tôi không có!"
Hoắc Tây trả lời rất nhanh và gấp gáp, thậm chí còn vùi mặt vào chiếc gối trắng như tuyết, trầm giọng nói: "Tôi mệt lắm, Trương Sùng Quang, anh thả tôi ra đi"
Trương Sùng Quang rất muốn nói chuyện với cô, rất muốn nghe cô nói chuyện.
Nhưng anh không quên cô vừa sinh xong còn rất yếu, cần nghỉ ngơi nên dù có không muốn thế nào cũng đành buông cô ra. Khi đứng dậy, nhìn thấy dáng vẻ của anh, Hoắc Tây không được tự nhiên mà quay mặt đi chỗ khác.
Ánh mắt Trương Sùng Quang sáng rực.
Một lúc sau, anh cởi thắt lưng rồi đến áo sơ mi.
Áo sơ mi bị ném lên sô pha một cách tuỳ ý, lại có người bước vào phòng tắm, một lúc sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào... Hoắc Tây yên lặng nghe, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
Trương Sùng Quang mang theo cả người đầy hơi nước trở lại.
Hoắc Tây chê người anh lạnh, thế là anh tự ủ mình cho ấm rồi tiến đến ôm cô. Anh không khỏi cảm thấy ấm áp khi áp sát vào cơ thể cô, trong bóng tối, Hoắc Tây chân thành đề nghị với anh: “Chúng ta vẫn nên ngủ riêng phòng đi!”
Trương Sùng Quang vòng tay qua eo cô, ôm cô từ phía sau.
Giọng nói hơi gấp gáp: "Không cần! Ngủ đi."
Đêm khuya, Tiểu Hoắc Tinh quấy khóc, chắc là tè ra quần.
Hoắc Tây tỉnh lại, nhưng cô chưa kịp mở mắt đã cảm thấy bên cạnh thả lỏng. Trương Sùng Quang rón rén đứng dậy, dưới ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, anh bế đứa bé đang khóc lên rồi ôm vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành. Giọng anh vừa khe khẽ vừa dịu dàng: “Mẹ đang ngủ, con đừng làm ồn nhé.”
Tiểu Hoắc Tinh ấm ức rên rỉ.