Cơn giận trong lòng Trương Sùng Quang biến mất, anh tiến lên một bước, ấn cô vào lưng ghế, cúi xuống dán vào môi cô lẩm bẩm: “Lấy lòng em thật khó, bà Trương.”
Anh sáp lại gần cô nói, phả hơi thở nóng hổi quanh quẩn quanh cô, xâm nhập vào tứ chi cô.
Ngứa ngáy tê dại.
Hoắc Tây cảm thấy quá thân mật nên quay mặt đi chỗ khác, cứng ngắc nói: “Em còn chưa uống canh xong.”
Trương Sùng Quang nhìn chằm chằm vào cô.
Một lúc sau, anh tiến về phía trước, nếm thử đôi môi cô.
Giọng anh trầm thấp: “Canh hơi chua, nhưng khá thích hợp với sản phụ.”
Nói xong, anh cụp mắt nhìn thoáng qua ngực cô, trong đó có ẩn ý gì đó, những lời nói của nam nữ trưởng thành không cần phải giải thích kỹ càng cũng có thể hiểu được.
Mặt Hoắc Tây nóng bừng, đẩy vai anh ra.
Cô lại ngồi xuống uống canh, vì từ nhỏ tư thái của cô đã tốt nên ngay cả khi đang ở cữ thì cô vẫn đoan trang và xinh đẹp.
Trương Sùng Quang nhìn một lúc lâu, ánh mắt dịu dàng.
Ngày hôm sau, Hoắc Tây ra tháng đã có thể ra ngoài, Trương Sùng Quang đưa cô và các con về biệt thự nhà họ Hoắc.
Tính toán thì đây là lần đầu tiên anh đi vào từ cửa chính kể từ vụ việc ở Melbourne.
Mọi người của nhà họ Hoắc rất cảm khái.
Những người giúp việc cũng biết anh Sùng Quang đã cứu ông chủ, thân phận bây giờ đã khác trước, tuy nhiên nghe nói vẫn chưa phục hôn nên bọn họ cũng không biết nên gọi anh là gì, lúc nhìn Trương Sùng Quang khá mất tự nhiên.
Trương Sùng Quang thì không sao cả.
Anh mở cửa xe cho hai đứa trẻ xuống xe, Miên Miên và Duệ Duệ chạy đi thăm ông nội. Trương Sùng Quang nhìn hai đứa, quay sang Hoắc Tây nói: "Gần đây hình như chúng nó cao lên rồi, Duệ Duệ cũng sắp cao gần bằng Miên Miên."
Vừa nói, anh vừa cẩn thận đỡ Hoắc Tây xuống xe.
Vào mùa thu tháng mười, thời tiết đã se lạnh.
Trương Sùng Quang giúp cô sửa sang lại khăn choàng trên vai, dịu dàng nói: “Em bế con vào trước đi, anh đi lấy đồ.”
Hoắc Tây gật đầu, lúc này Ôn Noãn đi ra chào đón. Sau khi đứa bé xuất viện, Ôn Noãn chưa từng gặp lại nên lúc này rất nhớ bọn họ.
Bà nhìn kỹ đứa bé, rồi nhìn Hoắc Tây, cuối cùng cũng yên tâm.
Tất cả đều tốt!
Trương Sùng Quang vẫn gọi “mẹ” như trước, sau đó mở cốp xe lấy quà ra, bộ dạng rất đương nhiên, như thể anh vẫn là một thành viên trong nhà, đưa vợ con về thăm nhà như trước.
Tâm trạng của Ôn Noãn phức tạp.
Bà giúp Trương Sùng Quang cầm hai thứ, động tác Trương Sùng Quang khựng lại, quay đầu mỉm cười: "Cảm ơn mẹ"
Vì thế tâm trạng Ôn Noãn càng trở nên phức tạp hơn.
Trên lầu hai, phòng ngủ chính ở phía Đông.
Mặc dù Hoắc Minh đã gần như bình phục, nhưng cơ thể vẫn chưa nhanh nhẹn lắm, còn đang trong quá trình hồi phục.
Miên Miên và Duệ Duệ ghé bên giường, nhỏ giọng nói chuyện với ông để ông bớt buồn chán.
Hoắc Tây bế Tiểu Hoắc Tinh cho ông xem, sắc mặt cô mềm mại, giọng điệu cũng có sự dịu dàng của người làm mẹ: “Một tháng tăng hơn ký rưỡi đấy ạ, buổi tối cũng ngoan lắm.
Hoắc Minh cảm thấy an tâm hơn.
Lúc này Trương Sùng Quang đi lên lầu, đẩy cửa tiến vào.
Anh lấy ra hai điếu thuốc đặt ở đầu giường, nói với Hoắc Minh: “Người của công ty đi công tác, lấy được trong núi, tự nhiên thuần khiết... Con không nói cho mẹ biết:"
Bầu không khí hơi tế nhị, Hoắc Minh ho nhẹ một tiếng:
"Cháu đang dẫn dắt chú phạm tội đấy! Nếu bị mẹ của Hoắc Tây phát hiện ra thì không xong đâu, thể nào cũng phải tụng kinh suốt hai tháng.
Nhưng ông luôn rất thích cái này, cầm lên nhìn cả buổi rồi mới đặt xuống.
Trương Sùng Quang khuỵu gối ngồi xuống chiếc ghế số pha gần đó, nói chuyện với Hoắc Minh về Tây Á.
Có một dự án lớn, anh vẫn phải bàn bạc với Hoắc Minh.
Có lẽ là do đàn ông suy nghĩ khác một chút, mặc dù bình thường Hoắc Minh thường rất ghét anh, nhưng khi nói đến chuyện làm ăn thì đàn ông rất kiềm chế và lý trí, nói chuyện khoảng mười phút thì xong.
Hoắc Minh lại bắt đầu trêu chọc Tiểu Hoắc Tinh.
Người giúp việc mang một chiếc nôi nhỏ đặt Tiểu Hoắc Tinh lên. Cô nhóc nằm rất thoải mái, ăn đến mức bụng no căng.
Trong mắt Hoắc Minh tràn đầy dịu dàng, ông nói với Hoắc Tây: "Trông rất xinh! Em bé có bố trông chừng rồi, con xuống dưới tâm sự với mẹ đi, mấy ngày nay bà ấy luôn nhớ con.
Mũi Hoắc Tây hơi chua, sao cô có thể không biết chứ?
Cô “dạ” một tiếng: “Con đi gặp mẹ”
Sau khi cô đi xuống lầu, bầu không khí trong phòng có chút tế nhị, Trương Sùng Quang cũng không còn thoải mái như trước... Hoắc Minh khẽ mỉm cười: "Cậu chăm sóc hai mẹ con cực khổ rồi."
Trương Sùng Quang muốn nói chuyện, lại phát hiện cổ họng mình hơi nghẹn ngào...
*
Hoắc Tây đi xuống lầu, hỏi người giúp việc, tìm được Ôn Noãn.
Ôn Noãn đang trang trí sảnh hoa nhỏ, định trưa sẽ ăn ở đây. Có lẽ đã lâu rồi trong nhà không náo nhiệt như vậy, Ôn Noãn cắm hoa hồng xanh vào trong, bỗng nhiên cảm thấy rất buồn bã, cứ ngẩn ngơ ngơ ngẩn.
Hoắc Tây đi vào đúng lúc nhìn thấy.
Trong lòng cô biết lý do nên từ từ đi tới, nhẹ nhàng ôm Ôn Noãn từ phía sau, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, con không sao, trong khoảng thời gian này con sống rất tốt. Mẹ xem... con có thêm tí thịt rồi này.
Ôn Noãn cảm thấy khó chịu nhưng lại không muốn Hoắc Tây lo lắng.
Bà gác việc mình đang làm sang một bên, kéo Hoắc Tây ngồi xuống và hỏi chi tiết về cuộc sống gần đây của cô.
Cách một ngày Trương Sùng Quang sẽ đến bệnh viện một lần, nhưng Ôn Noãn luôn cảm thấy không yên.
Hoắc Tây khẽ mỉm cười: “Thật sự rất tốt, anh ấy cũng không ép buộc con làm gì cả.
Ôn Noãn cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau đó, bà do dự một chút rồi vẫn hỏi Hoắc Tây: "Một tháng nữa con định thế nào?"
Hoắc Tây thắt chặt khăn choàng trên người, thấp giọng nói: "Có lẽ nên rời đi thôi! Mẹ, có những nỗi đau mà thời gian không thể chữa lành, cũng không phải anh ấy đối xử tốt với con là có thể bù đắp được. Con không thể quên được chuyện đó, cũng không thể quên những gì anh ấy đã làm với con ở nước ngoài.”
Một người phụ nữ bị người yêu ép làm việc đó.
Cô không có cảm giác, anh tìm mọi cách để cô tiếp nhận.
Cơ thể càng tận hưởng khoái cảm tột độ, sau khi hồi tưởng lại, cô sẽ càng cảm thấy ghê tởm hơn.
Hoắc Tây nói như vậy, Ôn Noãn cũng không khuyên nữa.
Bà không chỉ là mẹ của Hoắc Tây, bà cũng là một người phụ nữ và bà có thể hiểu cảm giác đó thế nào.
Bà chỉ khẽ vuốt tóc con gái, nhẹ giọng nói: “Cứ làm theo lòng mình là được! Bố con nói, đừng nói ba đứa mà cho dù là ba mươi đứa, nhà chúng ta cũng có đủ khả năng nuôi.”
Trong lòng Ôn Noãn hy vọng Trương Sùng Quang sẽ sống tốt. Không chỉ vì ba đứa bé mà mà còn vì một phần nuôi dưỡng.
Chỉ là bà không nói gì đến những thứ này.