Trương Sùng Quang đi ra mở cửa, người đứng trước cửa là Hoắc Minh.
“Chú Hoắc.”
Hoắc Minh nhìn cậu một hồi rồi từ từ đi vào, đi đến sô pha khom lưng nhặt hộ chiếu lên, ông ngước mắt hỏi: “Mới về vài ngày mà lại phải đi nữa à?”
Trương Sùng Quang gật đầu: “Cháu đang định thế!”
Hoắc Minh lật xem hộ chiếu, rất tùy ý hỏi: “Là bởi vì Hoắc Tây sao?”
Trương Sùng Quang không trả lời được vấn đề này.
Một hồi lâu sau, cậu mới khẽ nói: “Chú Hoắc, là vấn đề của riêng cháu thôi.”
“Đương nhiên là vấn đề của cháu!”
Hoắc Minh đi đóng cửa lại rồi xoay người đi lại nhìn Trương Sùng Quang: “Lúc cháu còn quá trẻ đã quyết định mục tiêu cuộc sống, tại sao không đi trải nghiệm thêm một chút chứ? Giờ thì hay rồi… dây dưa đến từng tuổi này, đường lui cũng bị thằng nhóc như cháu tự cắt đứt luôn rồi!”
Dù sao thì loại chuyện này đối với người làm
bố cũng không dễ chịu.
Huống chi Trương Sùng Quang cũng là thằng nhóc ông nuôi từ nhỏ đến lớn.
Hoắc Minh châm điếu thuốc lá, sau khi hút nửa điếu, ông nói: “Lúc đầu chú giúp nhà họ Trương, lý do chính mà chú nuôi nấng cháu đúng là bởi vì nhóm máu của cháu. Thế nhưng Sùng Quang bản thân cháu tự sờ lương tâm mình hỏi một chút là những năm đó chú không có xem cháu như con trai sao, hay là dì ôn Noãn của cháu không có yêu thương cháu như con ruột, cô ấy thậm chí còn muốn thương cháu nhiều hơn nữa nhưng bị chú ngăn cản, bởi vì chú cảm thấy bốn đứa nhỏ trong nhà thì nên giống nhau, cũng không thế quá thiên vị cháu.”
“Hơn nữa, cháu lớn nhất, đáng lý ra nên chăm sóc em trai, em gái.”
“Sùng Quang, chú nói có đúng không?”
Trương Sùng Quang gật đầu.
Trái tim cậu càng đau châm chích.
Hoắc Minh tức giận nhìn cậu: “Cháu ra nước ngoài thấy được việc đời, cháu không muốn quản lý Tây Á cũng không có sao cả! Sự nghiệp của cháu thuận lợi thì chú sẽ thấy vui cho cháu! Nhưng nếu cháu muốn vậy thì điều kiện tiên
quyết là cháu không thích Hoắc Tây, cháu không muốn ở bên con bé! Nhưng cháu rõ ràng vẫn thương nhớ trong lòng, rồi lại muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy. Sùng Quang, chú hiểu tính cách của Hoắc Tây nhất, con bé chắc chắn sẽ không dề dàng quay đầu lại! Chuyện đã đến nước này, hai đứa nhỏ chú nuôi lớn lại tốn thương nhau, cháu nói thử xem chú có vui nổi không?”
Cuối cùng ông vẫn không nhịn được mắng: “Đồ khốn kiếp, năm mới cũng không đế yên nữa.”
Trương Sùng Quang ở bên ngoài rất uy phong.
Mỗi người đều gọi Tống Giám đốc Trương, nhưng ởtrước mặt Hoắc Minh, dù bị mắng cũng im lặng chịu đựng.
Mũi cậu thậm chí còn cay xè.
Hoắc Minh lại cầm quyến hộ chiếu lên, ước lượng: “Cháu còn trẻ, có chân có tay, cháu có thế đi khắp nơi, dù sao chú và dì òn Noãn cũng không quản nổi cháu nữa, đến khi chú và dì nhắm mắt xuôi tay, cháu trở về đưa bó hoa cúc là được, sau đó trời cao biển rộng, cháu có thể tự do bay nhảy khắp nơi!”
“Chú Hoắc!” Trương Sùng Quang gọi một tiếng.
Cậu có chút xấu hổ!
Hoắc Minh lại trừng cậu một cái: “Đồ khốn kiếp!”
Sau khi nói xong ông lập tức đi ra ngoài, ngoài cửa vang lên giọng ôn Noãn: “Sùng Quang nói sao?”
Hoắc Minh: “Thằng bé dám đi, anh sẽ đánh gãy chân nó!”
Trương Sùng Quang chỉ ngồi đó, cậu cầm hộ chiếu xem, một lát sau cậu gọi một cuộc điện thoại.
“Amy, để kế toán giúp tôi giải quyết tài sản ở Mỹ!
“Đúng, tôi muốn về nước phát triển!”
Dưới lầu, khi Lục Thước mát xa cho Hoắc Tây xong thì cậu trở về phòng.
Lục Huân còn chưa tỉnh.
Cô ấy là một nhà thiết kế, thường xuyên đảo lộn ngày đêm, ít nhất là sáng sớm không dậy nối.
Cô ấy ngủ say, Lục Thước thò tay vào trong chăn trêu chọc.
Nắm lấy cô ấy, nhẹ nhàng trêu đùa.
Lục Huân tỉnh dậy, sau đó mặt đỏ bừng muốn đấy tay cậu ra. Lục Thước nhân cơ hội chen vào trong chăn, ôm cơ thể nho nhỏ kia.
Lục Huân gối đầu lên vai cậu: “Chị Hoắc Tây đã về chưa?”
“Về rồi!”
Lục Thước khe khẽ thở dài: “Cả người đầy mùi rượu! Hai người ở bên ngoài chắc chắn đã cãi nhau!”
Cậu nói xong lại nhìn cô bé trong lòng mình, tuy cậu rất thưởng thức tính cách đấy của chị, nhưng thưởng thức thì thưởng thức, nếu như là bạn gái thì cậu chịu không nối.
Bản thân Lục Thước là một người đàn ông rất mạnh mẽ.
Mà Trương Sùng Quang, từ nhỏ đã rất nhường nhịn Hoắc Tây.
Cậu hơi thừ người ra, Lục Huân lén lút ngủ tiếp, nhưng trong chốc lát đã bị Lục Thước bắt được, muốn làm chuyện đó với cô ấy, Lục Huân sao cũng không chịu, ánh mắt của cô ấy vô cùng trong trẻo: “Đang ở nhà cậu của anh đó! Để sau được không?”
Sao lại không được?
Lục Thước cũng muốn trêu chọc cô ấy.
Cậu nằm cùng một chỗ với cô ấy, nói đến chuyện kết hôn, Lục Huân bằng lòng nhưng cô ấy muốn tự mình thiết kế áo cưới, Lục Thước đồng ý, nhưng cậu lại không nỡ để cô ấy vất vả.
Lục Huân không thấy vất vả.
Cả đời chỉ kết hôn được một lần như vậy thôi!
Hoắc Tây ngủ cả một buổi sáng, buổi trưa thức dậy ăn cơm.
Thằng nhóc Lục Thước đã mang Lục Huân đi rồi, Hoắc Tây rất bất mãn.
Hiếm khi Tiểu Huân mới tới đây, cũng không ở lại chơi vài ngày!
Mặt già của Hoắc Minh tối sầm lại: “Chỉ biết chơi! Tối hôm qua cái tên nghệ sĩ nhỏ gọi là Bạch Khởi lại leo lên đầu bảng hot search, còn đưa tin cậu ta với một người đàn ông ở bên nhau! Hoắc Tây, con nhìn con xem, bố và mẹ cho con dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn như thế này, mà con suốt ngày cứ biến mình thành bộ dạng nam không ra nam nữ không ra nữ… Người ta còn tưởng rằng con là nam kia kìa!”
Hoắc Tây chẳng thèm để ý: “Trời tối, không thấy rõ thôi mà bố!”
Hoắc Minh hết cách với cô.
Ông cười khẩy: “Khi nào Doãn Tư và Tiếu Hoắc Kiều trở về, đế bọn họ trị con!”
Hoắc Tây giơ tay đầu hàng: “Đừng đừng đừng, con sợ nhất hai chúng nó, một người giả
đứng đắn một người thì mè nheo bám người! Bố à, bổ đế chúng chơi bên ngoài đi, không cần nhớ đến con làm gì, con rất tốt!”
Cô mới nói xong, một ly trà giải rượu đưa tới trước mặt.
Hoắc Tây vừa nhìn thì thấy là Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây nở nụ cười: “Lạ à nha! Tổng Giám đổc Trương của chúng ta cũng biết hầu hạ người khác ư? Là bản lĩnh học được ở Mỹ à?
Ngoài miệng cô nói mát, Trương Sùng Quang cũng không so đo với cô.
Giọng cậu rất nhẹ nhàng: “Tối hôm qua không ăn gì, lại còn uống rượu, có cô bé nào giống em không?”
Hoắc Tây:…
Lúc này Hoắc Minh mới lên tiếng: “Bố và mẹ cũng không phản đối con qua lại với nghệ sĩ nhỏ kia, vấn đề là con xem cậu ta là gì? Cứ lén lén lút lút kiểu này là sao?”
Bàn tay dưới bàn của Trương Sùng Quang siết chặt.
Hoắc Tây uống một ngụm trà giải rượu rồi nở nụ cười: “Quá trẻ, gặm quá non, con sẽ không gieo họa cho người ta đâu!”
Hoắc Minh chỉ vào cô hỏi ôn Noãn.
“Em nói xem con bé giống ai?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng vén mái tóc dài, từ tốn nói: “Dù sao thì mọi người đều nói giống anh!”
Hoắc Minh:…
Hoắc Tây tựa đầu vào cánh tay Hoắc Minh, giống như khi còn bé chớp mắt nhìn ông: “Giống bố không tốt sao?”
Hoắc Minh sờ đầu cô.
Con gái ông vừa thông minh, ưu tú vừa xấu bụng.
Ông rất tự hào!
Cuối cùng vẫn hết cách với cô, ông cảnh cáo: “Đừng chơi quá mức, bố thấy người ta rất ngây thơ đấy.”
Hoắc Tây trừng mắt nhìn bố ruột, môi mấp máy ba chữ.
“Cực, kỳ, non!”
Hoắc Minh nghe mấy lời bậy bạ này rất khó chịu, ông ngẫm nghĩ, lúc còn trẻ tuy rằng thỉnh thoảng ông cũng muốn tìm kích thích, nhưng chỉ cần Ôn Noãn tức giận thôi là ông lập tức tỉnh lại.
Bây giờ Sùng Quang còn ngồi ở một bên, Hoắc Tây lại trắng trợn thành như vậy.
Chẳng lẽ cô thật sự không còn chút hứng thú nào với Sùng Quang hay sao?
Hoắc Minh cũng lười quan tâm đến chúng!
Sau khi ăn xong, Hoắc Tây còn đau đầu nên ở nhà nghỉ ngơi.
Cô nằm sõng soài trên sô pha, chân vắt ngang trên lưng ghế, còn tay thì chơi trò chơi.
Trương Sùng Quang thay quần áo đi xuống.
Cậu muốn ra cửa đi công chuyện, thấy Hoắc Tây như vậy, cậu dừng bước: “Cậu không đi văn phòng luật à?”
Hoắc Tây cũng không nhìn cậu.
“Không đi! Mong rằng nó nhanh đóng cửa, tôi có thể yên tâm ở nhà ăn bám, như Hoắc Kiều vậy, cậu không biết tôi hâm mộ con bé đến mức nào đâu.”
Trương Sùng Quang mím môi: “Cậu không làm việc, thực ra cũng không sao!”
Thứ nhà họ Hoắc không thiếu nhất chính là tiền.
Hoắc Tây liếc nhìn cậu rồi cười, không nói gì!
Người Trương Sùng Quang hẹn gặp là một ông trùm thị trường bất động sản, ông ta muốn về nước làm tài chính, đầu tiên phải mua một tòa nhà để giữthể diện, lúc bàn chuyện làm ăn cũng có thể hù dọa người khác.
ông ta thực ra đã nhìn trúng một tòa nhà nên buổi tối sắp xếp ăn cơm chung.
Trương Sùng Quang mới về nước, có nhiều tiền nhưng nền móng lại không sâu, người bên ngoài cũng không biết cậu xuất thân từ nhà họ Hoắc.
Trong bữa tiệc, cậu uống rất nhiều.
Nhưng cậu còn trẻ, tửu lượng khá tốt, đi nhà vệ sinh một chuyến lại giống như không có việc gì-
Khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu dừng bước.
Hoắc Tây?
Không phải cô đang ở nhà sao? Sao lại ở chỗ này xã giao?
Tuy rằng vẫn mặc trang phục đi làm, nhưng rõ ràng trau chuốt hơn bình thường một chút, trên chiếc cố thon dài còn đeo một sợi dây chuyền kim cương, trông rất đẹp mắt.
Trương Sùng Quang vô thức nhìn chằm chằm cô một hồi lâu.
Hoắc Tây dựa vào vách tường đế giảm bớt cơn say, vừa ngước mắt lên liền thấy cậu, cô liếc nhìn cậu, mặt mày ấn chứa sự quyến rũ mà cậu chưa từng thấy: “Tổng Giám đốc Trương!”
Trương Sùng Quang không thích cô như vậy.
Cậu đi qua, từ trên cao nhìn xuống: “Không phải đang ở nhà sao, làm luật sư còn ra ngoài xã giao, còn bị người ta chuốc say như vậy?”
Hoắc Tây uống rất nhiều.
Tuy không có say đến loại trình độ này, nhưng lại nói nhiều hơn so với bình thường.
Cô phất tay: “Không liên quan đến cậu!”
Trương Sùng Quang sầm mặt: “Vậy thì liên quan gì đến ai, tên bám váy tối hôm qua à, sao tên đó không đến che chở cho cậu?”
Đôi mắt hẹp dài đẹp mắt của Hoắc Tây khẽ hé.
Cô cười khẽ: “Tại sao tôi cần cậu ấy che chở chứ? Tôi phải là người che chở cho cậu ấy mới đúng!”
Cô đứng thẳng người, phất tay về phía Trương Sùng Quang: “Dù nói thì cậu cũng không hiếu đâu! Tình cảm của tôi với Bạch Khởi, cậu không hiểu! Người máu lạnh như cậu, sao có thể hiểu được!”
Sắc mặt Trương Sùng Quang tái mét.
Thực ra cậu rất muốn nói chuyện đàng hoàng với Hoắc Tây, ít nhất là phải hòa bình ở chung, dù sao thì ngoài làm người yêu ra thì họ vẫn là người nhà.
Nhưng Hoắc Tây rõ ràng là không thích cậu.
Cô không thích cậu quan tâm đến chuyện của cô.
Trương Sùng Quang nghiêm mặt, đang muốn rời đi thì phía trước có một người nói chuyện thân thiết với Hoắc Tây: “Tổng Giám đốc Hoắc, cuối cùng cũng tìm được cô rồi! Đến đây nào, chúng ta lại uống thêm hai ly nữa… Hai vị bên trong rất muốn làm quen với cô, vừa rồi mọi người đều đang nói chuyện, uống rất vui vẻ, hợp đồng trị giá hai mươi tỷ này sẽ giao luôn cho Tây Á, không cho người khác.”
Hoắc Tây vừa rồi còn giống con mèo say xỉn, lúc này lại nói năng tỉnh táo, nhẹ nhàng.
“Tống Giám đốc Vương nói thật chứ?”
“Vậy tôi đây cũng phải đi qua, cho bọn họ gục hết!”
Hoắc Tây nói xong liền rời đi.
Trương Sùng Quang đứng ở chỗ cũ, trái tim cậu lại bắt đầu đau nhói.
Tây Á.
Đó là món quà chú Hoắc tặng cho Hoắc Tây, vổn định đế cậu quản lý, nhưng cậu lại ra nước ngoài không trở về, chú Hoắc lại lớn tuối…
Hoắc Tây không chỉ làm luật sư, cô còn quản lý Tây Á.
Khó trách, chú Hoắc nói cô luôn giống mèo say xỉn.
Khó trách, cho tới tận bây giờ, cô vẫn chưa có nqười yêu…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK