Hai người đang nói chuyện thì tiếng người giúp việc vang lên bên ngoài cửa: "Cô chủ, anh Diệp, đã đến giờ ăn cơm ạ."
Tiểu Lục Hồi đang ngủ, Lục U không yên tâm.
Cô nói: "Tôi sẽ ăn trong phòng!"
Người giúp việc lại hỏi: "Còn anh Diệp thì sao ạ?"
Mặc dù Diệp Bạch ở cùng cô, nhưng hiện tại anh đang dựa dẫm con trai tìm chỗ đứng ở đây, sao có thể tự tại ở Lục Viên như trước được? Anh thấy vẫn nên xuống đại sảnh ăn cơm thì tốt hơn.
Sau khi ăn xong, anh ôm Tiểu Lục Ngộ qua phòng, em bé vài tháng tuổi đói rồi.
Lục U ôm con, quay lưng lại với anh bắt đầu cho bé uống sữa.
Diệp Bạch biết cô không thích bị nhìn thấy, nên anh ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách lướt điện thoại, lướt một lúc thì thấy tin tức về Chương Bách Ngôn... Diệp Bạch kinh ngạc nhìn hồi lâu.
Thật ra, giống như lời Lục U nói, người ta cũng đã kết hôn sinh con, cứ giữ mãi không buông để làm gì?
Có lẽ là anh chột dạ!
Bởi vì hiện tại Lục U không thèm để ý đến anh, nên anh cực kỳ để ý đến những người đàn ông tới gần cô. Đặc biệt, anh càng để ý việc cô gặp Chương Bách Ngôn, nhưng không dám hỏi nhiều.
Đợi cho Tiểu Lục Ngộ ăn xong, anh ôm con, ai oán địa vị thấp của mình.
Tất nhiên Tiểu Lục Ngộ làm sao nghe hiểu được?
Đôi mắt bé mở to, chớp chớp. Lúc này, Lục U đã sửa sang quần áo chỉnh tề đi ra.
Diệp Bạch làm như vô tình hỏi: "Có phải tuần trước em mới đi xem mắt đúng không?"
Lục U gật đầu: "Đúng vậy, có gặp một người."
Diệp Bạch không hỏi nữa, dù trong lòng vô cùng để ý. Anh cũng biết vì hai người họ không có tiến triển, nên nhà họ Lục bèn liên tục giới thiệu đối tượng cho cô, cô không từ chối, thỉnh thoảng sẽ đi xem mắt, nhưng cũng không mấy để tâm vào việc tìm kiếm đối tượng. Tuy vậy, Diệp Bạch vẫn vô cùng quan tâm.
Anh để ý cô cố ý trang điểm chỉ để đi gặp những người đàn ông xa lạ.
Anh muốn nhắc lại chuyện xưa, thì bị Lục U lảng sang chuyện khác: "Khi nào anh sẽ quay về thành phố B? Chẳng phải công ty có một hạng mục cần anh trực tiếp xử lý sao?"
Diệp Bạch dựa lưng vào sô pha: " Ở thành phố C điều hành từ xa cũng được."
Anh lại hỏi cô: "Em muốn quay về sao?"
Lục U thản nhiên nói: "Tôi ở thành phố C ăn Tết rồi mới về. Tết năm nay, Tiểu Lục Hồi muốn đến nhà Chương Bách Ngôn chơi vài ngày."
Diệp Bạch vừa nghe đã không giữ được bình tĩnh: "Vậy còn em?"
Lục U: "Người ta có vợ có con nhỏ, sao tôi có thể ở đó chứ?"
Diệp Bạch ho nhẹ: "Ý anh không phải vậy!"
Nhắc tới chuyện này, Lục U bắt buộc phải nói rõ ràng với anh: "Diệp Bạch, hiện tại giữa chúng ta ngoại trừ Lục Ngộ thì không còn quan hệ gì nữa, tôi qua lại với ai là quyền tự do của tôi, nếu phải nói thì hiện tại anh ở Lục Viên cũng không ổn lắm đâu..."
Ánh mắt Diệp Bạch sâu hun hút, nhịn không được hỏi: "Lục U, quá khứ đã qua lâu như vậy, em không hề suy nghĩ gì về anh sao? Không hề suy nghĩ đến việc chúng ta sống chung với nhau một lần nữa sao?"
Lục U cũng nói thật với anh: "Có suy nghĩ! Nhưng không nhiều lắm!"
Mỗi khi cô nghĩ đều rất lý trí, xuất phát từ thực tế... Không có kích thích, lại luôn để qua một bên nên cũng dần phai nhạt. Cô nghĩ không đáng để miễn cưỡng chỉ vì Tiểu Lục Ngộ, cô không muốn miễn cưỡng bản thân.
Diệp Bạch hiểu ý cô.
Anh không ép cô nữa.
Anh nói anh ở lại, nhưng qua sáng sớm hôm sau đã về thành phố B, đến 30 Tết mới quay về.
Khi Diệp Bạch lái xe đến, Lục Khiêm đang tưới hoa trong vườn.
Ông ấy nghe thấy tiếng xe hơi thì khẽ hừ: "Cậu ta đúng là xem đây như nhà mình! Cứ đi đi về về suốt!"
Lục Thước Tết này cũng dẫn vợ về thăm nhà, hiện đang ở cạnh ông cụ.
Nghe ông ấy nói vậy, anh bật cười.
Lục Khiêm hỏi anh : "Con không sốt ruột sao? Em gái con hơn ba mươi rồi mà vẫn còn độc thân kia kìa."
Lục Thước mỉm cười: "Không phải có lốp dự phòng sao, bố cần gì phải sốt ruột! Dù sao con cái đã có người chăm, có người nuôi, đây không phải là niềm vui lớn nhất của mẹ đơn thân sao?"
Lục Khiêm bĩu môi: "Đừng ngụy biện bậy bạ! Đây đâu phải là một gia đình chân chính!... Diệp Bạch không có danh phận mà cứ suốt ngày ra vào nhà mình, khiến người ngoài nói ra nói vào."
Lục Thước dìu ông: "Ông cậu của chúng ta còn bảo thủ lắm!"
Lục Khiêm lấy bình tưới cây đập anh!
Lục Thước vội vàng xin tha, đi theo ông ấy ra ngoài gặp Diệp Bạch.
Mùa đông ở thành phố C rất lạnh.
Lục Thước mặc áo lông dày, đi đến bên cạnh xe, nhìn những món quà đắt tiền Diệp Bạch để phía sau xe, lại nhìn dáng người cao ráo săn chắc của Diệp Bạch, nhìn là biết hai năm nay bỏ không ít thời gian rèn luyện, chắc là sẽ dùng đến tại thời điểm quan trọng.
Vì theo đuổi vợ mà vất vả thật.
Lục Thước cầm hai hộp thuốc lá: "Bố tôi cai thuốc rồi, cái này trả lại cậu."
Diệp Bạch xoay người, đưa một điếu thuốc lá, tùy tiện hỏi: "Lục U đâu?"
Lục Thước nâng tay nhìn đồng hồ: "Đi mua sắm rồi! Đi chung với mẹ tôi! Đúng rồi, con trai của cậu đang ngủ, cậu đi trông đi, chắc giờ đã tè ướt quần rồi."
Diệp Bạch bỏ đồ xuống, lễ phép chào hỏi Lục Khiêm, sau đó mới vào nhà.
Lục Khiêm nhìn con trai: "Con để cậu ta vào như vậy à?"
Lục Thước: "Nếu không thì sao ạ? Thu tiền phí vào cổng của cậu ta sao?"
Lục Khiêm giả vờ mất hứng, khẽ hừ nhẹ: "Cùng lắm là thêm bộ bát đũa, còn có người trông em bé, em gái con cũng thoải mái hơn."
Lục Thước sao lại không hiểu ý ông ấy.
Anh dìu ông cụ đi dạo trong vườn. Đi đến dưới tán cây tử đằng, Lục Khiêm chỉ vào rồi nói: "Hồi xưa bà nội hay dẫn mẹ con đến đây hái đậu cô ve, nhưng mẹ con đâu có biết làm."
Ông ấy nói mà đôi mắt rơm rớm, chắc lại nhớ đến bà nội.
Lục Thước cũng hơi buồn.
Anh ấy thường nghe mẹ kể, bố anh rất thích rèn luyện thân thể, từng tuổi này vẫn kiên trì chạy ba kilomet mỗi ngày. Tuy ông ấy không nói ra nhưng Lục Thước biết, ông ấy muốn ở bên mẹ thêm vài năm, ông ấy cũng muốn sống thêm vài năm để chứng kiến Lục U viên mãn, nhưng ông cụ không bao giờ hối thúc cô.
Lục Thước luôn tự an ủi bản thân, còn nhiều thời gian.
Nhưng năm này qua năm khác, ông cậu của anh ấy đã già thật rồi, không còn nhanh nhẹn như xưa.
Anh ấy bắt đầu thường xuyên quay về thành phố C, về thăm ông cậu của anh ấy.
Anh cũng dẫn bọn trẻ về.
Một phần ba nghiệp vụ của Lục Thị được mở rộng ở thành phố C, công việc trong ngoài của nhà họ Lục cần tìm người xử lý, tất cả mọi người bắt đầu tìm Lục Thước giải quyết, Lục Khiêm nhàn rỗi nhưng cũng không ngăn được mái tóc dần bạc màu theo năm tháng.
"Nghĩ gì đó?"
Lục Khiêm thấy con trai mất tập trung, đoán anh ấy đang suy nghĩ chuyện gì đó, giọng điệu không tốt lắm.
Lại sắp xếp ông về hưu chứ gì?
Lục Thước cười: "Con đang nghĩ về bữa cơm tất niên tối nay! Với câu đối Tết sáng mai ạ."
Ánh hoàng hôn mênh mang.
Lục Khiêm điềm đạm nói: "Bây giờ chúng ta dán luôn đi, hồ bơi phía sau chú ý bơm nước, mở hết đèn lên... Trong nhà phải có không khí náo nhiệt, bà nội thấy vui mới về xem."
Lục Thước nhắc nhở ông: "Bố, đây là đêm 30, không phải tết Vu Lan."
Lục Khiêm mắng anh ấy: "Khác nhau chỗ nào! Con ngăn không cho bà nội về được à?"
Lục Thước vội vàng đi làm.
Lục Khiêm nhìn anh ấy đi xa, lấy từ trong túi ra một tờ đơn. Đây là tờ giấy ông ấy phải trả 200 tệ mới có được, tất cả số liệu trên đó đều là mũi tên, báo động tình trạng sức khỏe!
Lục Khiêm lặng lẽ bỏ lại tờ giấy trong sân.
Một lát sau, Diệp Bạch đi qua, nhặt lên…