Lục Khiêm ôm Tiểu Lục U tiến vào, ông nhìn cô vài giây rồi nhẹ giọng nói: “Con bé ngủ rồi! Em trông con bé trong chốc lát, anh đi mua sữa bột cho nó, đã uống sữa xong rồi.”
Minh Châu đón lấy em bé.
Cô thật cẩn thận đặt cô nhóc lên giường nhỏ.
Dường như cô đang cân nhắc, suy nghĩ xong mới nhẹ giọng mở miệng: “Về sau nếu chú muốn tới thăm con thì thứ bảy chủ nhật đến đây đi, sẽ tiện hơn chút.”
Lục Khiêm hơi ngẩn ra.
Một lát sau, giọng điệu của ông vẫn rất nhu hòa: “Em sợ cậu Tư nhìn thấy sẽ không vui sao?”
Minh Châu gật đầu: “Ừm, không quá thích hợp.”
Ngoài dự đoán, Lục Khiêm vậy mà lại gật đầu: “Được rồi! Vậy sau này anh sẽ cố gắng tới đây vào thứ bảy chủ nhật, nếu ngày thường mà đến thì sẽ rời đi trước giờ cơm tối, cố gắng không để em phải bối rối.”
Minh Châu mím môi, không đáp lời.
Cô chăm chú nhìn vào con gái.
Lục Khiêm cũng không lập tức rời đi, ông như là trưởng bối quan tâm cô vài câu: “Ở cùng cậu chủ nhà họ Tư cũng ổn chứ?”
Minh Châu có hơi khó xử.
Đã gặp mặt vài lần, từng ăn mấy bữa cơm, nhưng đều không để tâm lắm.
Cô không muốn rơi vào thế hạ phong trước mặt Lục Khiêm nên tùy tiện ừ một tiếng.
Lục Khiêm cười nhạt: “Hợp nhau là tốt rồi! Nếu về sau em và cậu ta có kết quả thì anh có thể chăm sóc hai đứa nhỏ, người trẻ tuổi các em mà, dù sao cũng khá ham chơi.”
Ông nói như vậy, Minh Châu không nghe nổi nữa.
Khóe mắt cô hơi đỏ lên.
Lục Khiêm không nói nữa, giọng nói phát ra rất nhẹ: “Anh đi mua sữa bột đây.”
Chờ ông ấy rời đi, Minh Châu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhẹ nhàng ngồi lên trên ghế, ngẩn người... Cô không biết bây giờ cô có tình cảm như thế nào với Lục Khiêm, cô chỉ biết, dường như chỉ cần nhìn ông ấy sống thôi cũng đã đủ rồi.
Những chuyện khác, cô thật sự không nghĩ tới.
Vậy nên khi trong nhà sắp xếp cho cô và cậu chủ nhà họ Tư gặp mặt cô cũng không phản đối.
Lục Khiêm đã trở lại rồi.
Cô nhớ, dù sao cô cũng phải tìm chút chuyện để làm...
Lục Khiêm tự mình lái xe ra cửa.
Hoắc Minh bắt đầu không yên tâm: “Cậu, bên ngoài trời đang mưa! Cứ để cháu đi đi!”
Lục Khiêm mặc áo khoác vào: “Không có gì đáng ngại cả!”
Ông mở ô, đi đến bãi đậu xe rồi mở cửa xe ra.
Đúng lúc Tiểu Thước Thước tan học.
Cậu bé nhảy từ trên xe xuống, vừa lúc gặp Lục Khiêm, Lục Khiêm gọi cậu bé lại.
“Bố đi mua sữa bột cho em gái, con có muốn đi cùng không?”
“Chúng ta có thể ăn cơm ở bên ngoài.”
...
Tiểu Thước Thước cắn cắn môi.
Ngồi xe của bố, một mình ăn cơm với bố, đối với cậu bé đây từng là những chuyện đáng mong chờ đến cỡ nào, chỉ là hiện tại...
Tiểu Thước Thước căng chặt khuôn mặt nhỏ.
Cậu bé mang cặp sách nhỏ: “Con còn phải làm bài tập.”
Lục Khiêm cảm thấy khá thất vọng.
Tài xế lão Triệu xuống xe, vừa lúc nhìn thấy cảnh này thì an ủi vài câu: “Trẻ con mà, không làm xong bài tập sẽ bị cô giáo mắng.”
Lục Khiêm rất khách sáo nói: “Làm phiền chú thường ngày chăm sóc Thước Thước nhiều hơn.”
Lát sau, lão Triệu nhìn xe rời đi.
Ông ấy cứ cảm thấy lần này ông Lục trở về, có chút gì đó không giống trước kia lắm.
...
Khi Lục Khiêm lái xe ra cửa đã gần sáu giờ chiều, không khéo loại sữa bột kia rất bán chạy, gần đây nhập khẩu lại xảy ra chút vấn đề, cho nên khắp nơi đều bán hết.
Mưa lớn dần.
Chín giờ rưỡi tối, Lục Khiêm vẫn chưa trở về.
Lục Thước dọn cái bàn nhỏ ở cửa, vừa làm bài tập vừa nhìn ra cửa.
Tiểu Lục U lại muốn uống sữa bò.
Trông mong nhìn Minh Châu.
Minh Châu gọi điện thoại cho Lục Khiêm, ông nhận điện thoại, nói rõ tình huống với cô.
“Chú trở về đi!” Minh Châu nhìn trời mưa bên ngoài, nhẹ giọng nói.
Cô chuẩn bị chuẩn bị cho Tiểu Lục U ăn chút thức ăn phụ.
Lục Khiêm lúc này đang đi ra từ một nhà cửa hàng mẹ và bé, ông mở cửa lên xe, trên người đã ướt một nửa.
Ông lấy khăn lông lau mặt rồi nói: “Anh lại tìm mấy quán nữa tìm xem!”
Minh Châu đè nén giọng nói: “Chú có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Chú có biết mưa lớn thế nào không?”
Lục Khiêm ngồi trong xe.
Ông cầm điện thoại, rất dịu dàng nói rằng: “Nhưng buổi tối Tiểu Lục U muốn uống sữa bò, anh là bố, chỉ chạy mấy quán tìm mua chút sữa bột cho con bé thì có gì đâu chứ!”
Minh Châu có hơi không nhịn được, cổ họng cô hơi hơi nghẹn ngào.