Lúc trước, có lẽ Khương Lan Thính vẫn còn có một chút tình cảm đối với cô ta.
Dù sao cả hai cũng đã từng có thời gian tốt đẹp bên nhau.
Nhưng lúc này, anh đã thật sự được mở mang tầm mắt, lần đầu tiên anh biết một cô gái có thể trở nên hoang đường, có thể mất hết lý trí tới mức độ nào.
Anh nhìn Tống Thanh Thanh: “Lời cô nói có khác gì bảo tôi phải bao nuôi cô không? Tống Thanh Thanh, tôi sẽ kết hôn, tôi sẽ không phản bội vợ của tôi, nuôi một người phụ nữ khác ở bên ngoài…”
Anh cúi đầu, viết cho cô ta một tờ chi phiếu: “Đây là năm trăm triệu, xem như có duyên thì gặp hết duyên thì đi đi!”
Tống Thanh Thanh không chịu nhận.
Cô ta nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, khẽ nói: “Em không hiểu, lúc trước khi anh ở bên cô ta, anh thích em, vì sao… Anh lại quay về tìm cô ta!”
Khương Lan Thính không lảng tránh, anh nói thẳng: “Bởi vì phù hợp! Không phải phù hợp ở chỗ môn đăng hộ đối mà là phù hợp ở tất cả mọi phương diện, có lẽ đối với cô mà nói chuyện này rất tàn nhẫn nhưng sự thật là lúc trước khi tôi quen cô cũng vô cùng nghiêm túc, kết quả lại không phù hợp, cho nên… Hoắc Kiều là sự lựa chọn cuối cùng của tôi, hơn nữa cô ấy cũng lựa chọn tôi.”
Tống Thanh Thanh không tiếp nhận được cơn sốc này.
Cô ta lui ra phía sau một bước, lẩm bẩm: “Em cho rằng anh đưa em đi học đã chứng minh rằng chúng ta vẫn còn cơ hội, Khương Lan Thính, sao anh có thể khiến em thất vọng được?”
Cô ta khóc lớn…
Giọng nói của Khương Lan Thính rất nhẹ, mang theo sự ôn hòa: “Nếu tôi khiến cô hiểu lầm, tôi xin lỗi! Xin lỗi, chúng ta không phải người chung một đường!”
Tống Thanh Thanh không cam lòng mà khóc.
Cuối cùng Khương Lan Thính cũng không muốn quá vô tình, anh cho cô ta thời gian bình tĩnh, sau đó cầm khăn giấy đưa cho cô ta… Chờ cô ta lấy lại ổn định lại, bọn họ mới có thể nói tới chuyện tiếp theo.
Tống Thanh Thanh muốn ôm anh nhưng Khương Lan Thính không cho cô ta cơ hội.
Anh nói với cô ta rằng anh đã có bạn gái.
Tống Thanh Thanh không cam lòng.
Cô ta buột miệng thốt ra: “Lúc trước khi anh còn ở bên cô ta, anh vẫn nói chuyện phiếm cùng em vào nửa đêm, thậm chí còn cho tài xế tới đón em tan tầm, Khương Lan Thính… Anh đã quên hết những chuyện trong quá khứ rồi sao?”
Khương Lan Thính thật sự đã quên.
Trên thực tế anh đã quen được mấy người bạn gái rồi, khả năng Tống Thanh Thanh chính là người bạn gái anh yêu đương trong thời gian ngắn nhất, nhưng bởi vì ở giữa lại kẹp thêm cả Hoắc Kiều, cho nên chuyện tình này trông có vẻ nồng nàn rực rỡ hơn kha khá…
Anh dùng hết mọi sự kiên nhẫn: “Đó là do tôi không đúng! Tôi đã tạ tội với Hoắc Kiều, bây giờ tôi cũng xin lỗi cô!”
Tống Thanh Thanh ngơ ngác.
Bỗng nhiên cô ta hiểu ra rằng dù cho cô ta làm thế nào, Khương Lan Thính cũng không thể quay đầu lại.
Cô ta chợt hỏi anh: “Khương Lan Thính, anh có từng thích em không?”
Trong lúc này, nếu trả lời cho có lệ một chút có lẽ sẽ khiến Tống Thanh Thanh tạm thời có thể bình tĩnh lại nhưng Khương Lan Thính có nguyên tắc của riêng mình, anh đã nói sẽ không phụ lòng Tống Thanh Thanh, càng sẽ không lừa dối Hoắc Kiều.
Anh nghĩ ngợi rồi khẽ nói: “Xin lỗi, tôi cho rằng đó chỉ là thích!”
Tống Thanh Thanh không thể chịu đựng được kết quả này.
Cô ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, anh cũng không thèm dỗ dành cô ta một chút nào, xem ra ở trong lòng anh thật sự chỉ có Hoắc Kiều, vậy cô ta là cái gì, là một phần trong tình yêu ái ân của bọn họ sao?
Tống Thanh Thanh lui về sau một bước, cô ta không lấy năm trăm triệu đó, mở cửa chạy ra ngoài.
Anna đi vào: “Tổng Giám đốc Khương!”
Vẻ mặt của Khương Lan Thính rất bình tĩnh: “Báo cho bộ phận quan hệ công chúng, chuẩn bị kế hoạch, từ giờ trở đi rất có khả năng tôi sẽ dính phải bê bối… Nếu cần thiết, tôi sẽ tạm thời từ chức CEO của Tập đoàn Khương Thị.”
Anna cảm thấy một Tống Thanh Thanh cũng không đến mức như vậy!
Điện thoại của Khương Lan Thính reo lên.