Tám giờ tối, Hoắc Minh đưa ôn Noãn về nhà.
Bentley vàng kim chậm rãi dừng lại trước cửa nhà họ ôn, đột nhiên cửa xe bị khóa lại cạch một cái.
Anh khóa cửa xe lại.
Ôn Noãn nghiêng người nhìn anh, hơi sợ hãi: “Hoắc Minh, nhanh quá!”
Hoắc Minh chỉ cần dùng một phần công lực là có thể đối phó với Ôn Noãn năm hai mươi tuổi, anh cười nhạt nói: “Anh còn chưa làm gì, sao lại nhanh quá?”
Khuôn mặt ôn Noãn nóng đỏ lên.
Tuy cô chưa trải sự đời, nhưng vẫn có thể hiếu được mấy lời nói đều cáng của đám đàn ông.
Hoắc Minh thưởng thức vẻ bối rối của cô một lát, dù sao cũng đau lòng cô, không nỡ bắt ép quá mức.
Anh cởi đai an toàn ra cho cô, lại vén tóc cô lên.
Nhiệt độ trong xe tăng lên.
Ôn Noãn hồi hộp lo lắng, đây là lần đầu cô ở gần đàn ông như này, hơn nữa trong mất anh còn có chút dục vọng xa lạ với cô.
Ngay khi tim cô đang đập vang như sấm, Hoắc Minh cúi người tới.
Giọng nói của anh còn gợi dục hơn cả bóng đêm.
“Anh muốn hôn em!”
Lúc ấy, vẻ mặt của ôn Noãn giống như một con thú nhỏ.
Hoắc Minh đang lúc động tình, dứt khoát ôm cô vào lòng mình.
Ôn Noãn luống cuống không biết nên làm thế nào.
“Ôm cố anh.” Anh dùng sổng mũi chống lên mũi cô, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, khàn giọng ra lệnh cho cô.
Đầu tiên Ôn Noãn không dám, sau đó vẫn chậm rãi đặt tay lên vai anh.
Cô thậm chí còn cúi đâu không dám nhìn anh, thân thế ngây ngô run rấy không ngừng.
Chỉ là một cái hôn thôi mà cô sợ tới mức như vậy.
Hoắc Minh vòng một tay ôm eo cô, tay khác nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn môi cô.
Từ đầu chỉ nhợt nhạt hôn.
Sau đó cảm thấy không đủ, lại bắt đầu làm cái khác…
ôn Noãn không chịu.
Cô dựa lên vai anh, ngón tay mảnh khảnh đè chặt tay anh lại.
“Không cho anh động vào!”
Tuy cô có cảm giác với anh, nhưng mà cô vẫn tỉnh táo, bọn họ vừa mới quen biết vừa mới yêu đương… Hôn môi đã là quá mức rồi, huống chi là chuyện khác.
Giọng nói của thiếu nữ yếu ớt, còn giống như đang khóc.
Hoắc Minh kéo lại một tia lý trí.
Là anh không đúng.
Người trong lòng ngực anh là vợ anh, cho dù anh có làm gì cũng không quá phận. Nhưng đối với Ôn Noãn hai mươi tuổi mà nói, Hoắc Minh anh chỉ là một người đàn ông xa lạ.
Anh lại nhìn cô gái nhỏ trong lòng, váy đã bị cởi một nửa, đang treo trên cánh tay trắng trẻo, thoạt nhìn gợi cảm không nói nên lời, khiến người ta…
Trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn ra.
Anh duỗi tay nhẹ nhàng kéo váy lên cho cô, cài từng viên từng viên lại.
Anh lại hôn mặt cô, ôn hòa cưng chiều: “Không được khóc! Không động vào em!”
ôn Noãn muốn đi xuống.
Anh không cho.
Hoắc Minh một tay ôm cô, tay khác rút một điếu thuốc lá từ hộp đựng đồ ra.
Sau đó châm lửa, hút một hơi thật dài.
Ôn Noãn rất yếu ớt, ghét bỏ nói: “Tôi không muốn hít khói thuốc.”
Lá gan của cô rất lớn, dám trực tiếp cầm điếu thuốc trên miệng anh xuống, nhưng cứ cầm trong tay không biết phải xử lý thế nào, nhìn có vẻ… Ngu ngốc đáng yêu.
Hoắc Minh thò lại gần, ngậm điếu thuốc về.
Anh lại hôn cô: “Chỉ hút xong một nửa là cho em về.”
ỏn Noãn không nói gì.
Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh qua một lớp áo sơ mi.
Còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Hoắc Minh hạ cửa xe xuống một nửa.
Anh chậm rãi hút thuốc, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô gái nhỏ, anh yêu thương cô, lại có hơi khác so với sự yêu thương ôn Noãn trong hiện thực.
Dù sao lúc này ôn Noãn mới hai mươi tuổi.
Hoắc Minh quả thật chỉ hút một nửa điếu thuốc, sau đó dụi tắt, anh cúi đầu hỏi cô: “Thích anh không?”
Ôn Noãn không chịu nói.
Sao cô có thể nói ra mấy câu thẹn thùng như thế được?
Hoắc Minh cũng không bức ép cô, anh chỉ quý trọng ôm cô, vừa hôn vừa thơm… Cuối cùng vỗ nhẹ mông cô một cái, ôn hòa nói: “Mau về thôi! Nếu không bác trai sẽ lo lắng đấy.”
Ôn Noãn ừ một tiếng.
Hoắc Minh chỉnh sửa lại váy cho cô, khàn khàn nói: “Không được giấu quan hệ của chúng ta đi.”
Ôn Noãn không đồng ý, chỉ hơi đỏ mặt lên.
Cô chạy nhanh xuống xe, đi vào thang máy.
Hoắc Minh ngồi trong xe lẳng lặng nhìn bóng dáng sinh động của cô, trong lòng lại có chút bực bội.
Anh đã ở trong giấc mơ này nhiều ngày rồi.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất để đi yêu đương với ôn Noãn.
Nhưng mà nhiệm vụ của anh không phải tới đế yêu đương, mà là giúp ôn Noãn chịu nạn sau đó đưa cô về nhà.
Nhưng mà cho tới bây giờ, anh vẫn chưa thấy cơ hội đâu!
ít nhiều gì Hoắc Minh cũng cảm thấy lo âu.
Anh lại cúi người rút một điếu thuốc lá nữa, châm lửa.
Anh chậm rãi hút xong, đang chuẩn bị khởi động xe đi, thì phía trước đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ đang đi tới, hình như đang cãi nhau.
Là người Hoắc Minh quen biết.
Cố Trường Khanh và Đinh Tranh.
Xem ra hai người đã tới đây rất lâu ròi, cũng thấy được chuyện vừa rồi.
Đinh Tranh kéo quần áo của cố Trường Khanh, khóc đến độ đứt ruột đứt gan: “Cố Trường Khanh anh thấy rõ chưa, cô ta đi theo người khác, cô ta đi xuống từ con xe đắt tiền như thế! Anh còn đến chỗ này làm gì, anh còn mong chờ cái gì?”
cố Trường Khanh đẩy cô ta ra.
Đinh Tranh ngã ngồi trên mặt đất, cuồng loạn kêu khóc: “Cổ Trường Khanh… Em yêu anh mà! Hiện tại đã không còn ôn Noãn, anh vẫn không muốn yêu em à?”
Cổ Trường Khanh không đế ý đến cô ta…
Ánh mắt anh ta sáu thẳm, nhìn về phía Hoắc
Minh, sau đó biến mất trong màn đêm.
Đinh Tranh còn đang khóc thút thít.
Bỗng dưng trong đầu Hoắc Minh nảy lên một suy nghĩ…
Cố Trường Khanh! Đinh Tranh! cố Hi Quang!
Sao lúc trước anh không nghĩ tới chuyện này?
Điếm mấu chốt là Đinh Tranh!
Như vậy ở trong hiện thực, chuyện đèn treo rơi xuống có phải do Đinh Tranh làm hay không?
Trong xe u ám, ôn Noãn ngồi trong đó.
Anh dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang khóc thút thít trên mặt đất, hận không thể lái xe nghiền qua người cô ta ngay lập tức, nhưng mà anh không thế… Thầy Thanh Thủy đã nói anh phải thay ôn Noãn chịu kiếp!
Không…
Hoắc Minh bỗng dưng ngộ ra!
Anh đến giấc mơ này là đế chuộc lại lỗi lầm của mình.
Bentley vàng kim chậm rãi rời đi…
Thành thị lấp lánh ánh đèn, chiếu lên trên mặt Hoắc Minh, anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho bí thư Trương: “Sắp xếp hai vệ sĩ đến âm
thầm bảo về Ôn Noãn cho tôi.”
Thư ký Trương nhận được điện thoại kinh ngạc há hốc mồm.
Nhưng cô ấy rất chuyên nghiệp, lập tức đi làm.
Hoắc Minh cúp điện thoại.
Chiếc xe đắt đỏ biến mất trong thành phố hoa lệ…
Hoắc Minh vừa tìm kiếm manh mối vừa yêu đương với ôn Noãn.
Anh thường xuyên đón ốn Noãn đi hẹn hò, phần lớn thời gian sẽ ở lại căn chung cư kia, anh cho ra cô gái nhỏ dù gì cũng thấy chán, nhưng không ngờ ôn Noãn lại rất thích.
Cô thích đàn dương cầm, thích làm đồ ăn.
Cô còn thích ghé vào lòng ngực anh, nghe anh nói một số tri thức về phương diện pháp luật.
Những thứ này, trước kia anh và ôn Noãn chưa từng trải qua.
Anh cũng không biết liệu có phải trời cao thấy bọn họ đáng thương, nên mới cho bọn họ có cơ hội yêu lại lần nữa hay không.
Hoắc Minh cấn thận quý trọng cơ hội này.
Cuối tuần, chín giờ tối, ôn Noãn cảm thấy
mình cần về nhà.
Nhưng bên ngoài đang có mưa to.
Ôn Noãn đứng trước cửa số sát đất, nói thầm: “Đầu mùa thu sao vẫn còn mưa to vậy!”
Nói xong, một tia chớp cắt ngang qua bầu trời.
Cô sợ tới mức chui vào lòng Hoắc Minh.
Anh vừa mới tắm xong, trên người thoải mái sạch sẽ, hơi thở đầy nam tính.
Ôn Noãn mới chợt nhận ra anh chỉ mặc mỗi áo tắm.
Lúc này cô đang vùi mặt vào ngực anh, dán lên da thịt ấm áp, còn có thế cảm nhận được nhịp thở… Cô phát ngại lên được.
Hoắc Minh ôm eo cô, giọng nói khàn khàn.
“Có thể là do anh không muốn để em đi chăng!”
Ôn Noãn mới hai mươi tuổi, nào dám qua đêm với đàn ông?
Cô không chịu, nhất quyết muốn đợi tạnh mưa.
Hoắc Minh dứt khoát ôm cô, ngồi trước cửa sổ sát đất ở ban công ngắm cảnh đêm, anh cười nhẹ bên tai cô: “Không tin anh thế cơ à?”
òn Noãn đỏ mặt….
Hoắc Minh mềm lòng không thể tưởng tượng được, không phải là anh không có ý đó, mà là anh không nỡ.
Dù sao anh cũng phải đi.
Cho dù chỉ là một giấc mơ thì anh cũng không muốn làm cô gái nhỏ này đau lòng.
Anh ôm cô, một tay lấy điện thoại gọi cho òn Bá Ngôn, chỉ một lát sau đã kết nối được.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm ôn Noãn, mở miệng nói: “Bác trai, là cháu đây! Trời mưa to quá, Ôn Noãn không về nữa! Được, cháu sẽ trông cô ấy cấn thận.”
Nói xong, anh cúp máy.
Ôn Noãn ngơ ngác nhìn anh.
Hoắc Minh ném điện thoại sang một bên, nhẹ nhàng đè cô lên thảm lông dê màu trắng, thân mật chạm vào chóp mũi cô: “Nghĩgì đấy? Em tưởng cứ ở lại qua đêm thì nhất định phải làm chuyện đó chắc?”
Anh nói trắng ra luôn.
Khiến cho ồn Noãn không biết nên nói cái gì.
Bên ngoài sấm sét ầm ‘âm, trong chung cư lại ấm áp, nơi này là nhà của anh và ôn Noãn.
Hoắc Minh ôm chặt người cô, hôn môi cô.
Ôn Noãn chưa từng như vậy với anh.
Cô nhỏ giọng nức nở: “Hoắc Minh, anh nói
không chạm vào tôi!”
Hoắc Minh nằm bên cạnh cô, nhỏ giọng cười một cái, sau đó nghẹn giọng dỗ cô: “Anh không làm gì thật, nhé?”
Ôn Noãn ngây ngô như thế, vốn dĩ không thể nào ngăn cản anh được.
Trước cửa sổ làm bằng pha lên, ôn Noãn bị anh lột sạch quần áo, tận tình hưởng thụ.
Cuối cùng cô khóc lên.
Hoắc Minh vừa hôn vừa dỗ cô, cuối cùng dổ đến sung sướng.
Đêm khuya, cô gái nhỏ mặc áo sơ mi đen của anh, cùng nằm trên một cái giường mềm mại với anh. Thân thế Hoắc Minh được sung sướng, nhưng khó tránh khỏi chuyện tâm lý nặng nề…
Ôn Noãn không biết mấy thứ này.
Cô chỉ biết bản thân bị bắt nạt, muốn đòi lại công bằng.
Hu hu a a, thử anh!
Bộ dáng của cô khiến người thích lắm, tâm trạng Hoắc Minh tốt hơn chút: “ôn Noãn, về sau chúng ta sinh ba đứa con.”
Ba đứa con…
ôn Noãn lại đỏ mặt lên, cãi lại theo bản năng: “Ai muốn sinh con với anh!”
Hoắc Minh dùng ngón tay thon dài trêu đùa cô: “Anh đã nghĩ kỹ tên luôn rồi!”
Ôn Noãn thấy hứng thú.
Cô nằm trong lòng anh, trên người chỉ có một cái áo sơ mi đen của anh, ánh mắt sáng lấp lánh.
Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, giọng nói ôn hòa vang lên trong bóng đêm: “Hoắc Tây, Hoắc Duẩn Tư, Hoắc Kiều… Thế nào?”
Ôn Noãn cẩn thận nghiền ngẫm.
Một lát sau, cô ôm eo anh, nhỏ giọng nói: “Em không muốn sinh ba đứa.”
Hoắc Minh cười nhạt.
Anh kéo cô lại gần, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng…
Bọn họ đã trải qua vô số đêm, nhưng mà rất ít khi nào yên lặng ôm nhau thế này.
Lúc ỏn Noãn nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy Hoắc Minh nói gì đó bên tai cô.
Câu nói đó là: Anh yêu em!
Một tuần sau, Hoắc Minh vẫn không chờ
được Đinh Tranh hành động.
Anh không khỏi bực bội.
Trong phòng sách, anh ngồi hút thuốc, từng điếu từng điếu một.
Anh nhắm mắt lại, suy xét lại mọi chuyện một lần…
Đã quên điều gì nhỉ?
Đúng lúc này, điện thoại Hoắc Minh reo lên, là Cảnh Sâm gọi tới.
Quan hệ giữa anh và cảnh Sâm không tồi, thường xuyên đi chơi với nhau, hôm nay anh ta gọi điện cũng như thế: “Hoắc Minh, tối nay tôi tổ chức buối tiệc, cậu đến không?”
Hoắc Minh đang muốn từ chối, nhưng đột nhiên trong đầu anh lướt qua một suy nghĩ.
Cảnh Sâm!
Đúng rồi, cuối cùng cảnh Sâm và Bạch Vi đến với nhau.
Lúc này Diêu Tử An vừa yêu đương với Bạch Vi, vừa cung cấp nuôi dưỡng Đinh Tranh.
Có người nuôi dưỡng, sẽ không trở nên cực đoan!
Hoắc Minh lập tức có chủ ý.
Cắt đứt nguồn cung cấp của Đinh Tranh mới khiến cô ta chó cùng rứt giậu.
Vì thế Hoắc Minh sảng khoái đồng ý, anh hút thuốc lá, hai má hóp sâu lại cười nói: “Gọi thêm Diêu Tử An đi, gần đây tôi gặp cậu ta ở học viện âm nhạc vài 1’ân.”
Nhắc tới Diêu Tử An, cảnh Sâm không vui lắm.
Nhưng nghĩ lại thì Bạch Vi sẽ tới, cho nên anh ta đồng ý.
“Được, đế tôi gọi đến.”
Hoắc Minh cúp điện thoại, ngồi im một lát, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại: “Phục chế số điện thoại Diêu Tử An cho tôi, tôi cần dùng!”
Ngày tiếp theo, tám giờ tối.
Trong một câu lạc bộ cao cấp của thành phố B, một phòng riêng được trang hoàng xa xỉ, khắp nơi ngợp trong hương vị vàng son.
Có không ít người đến, khoảng mười mấy người.
Toàn là người cùng chơi trong một giới với nhau.
Hoắc Minh ngồi trong góc, ánh đèn u ám, anh còn mặc một bộ quần áo màu đen.
Rất khiêm tốn.
Cảnh Sâm ngồi bên cạnh anh đùa nói: “Làm
sao vậy, sợ con gái người ta dính vào à, đừng nói cậu yêu đương thật nhá?”
Anh ta nói vừa đùa vừa thử.
Hoắc Minh rụt rè cười: “Vừa mới xong!”
Cảnh Sâm dùng sức vỗ mạnh vào người anh một cái: “Vậy mà không đưa người ta đến! Để tôi gọi một tiếng chị dâu thử xem.”
Hoắc Minh không muốn đưa ôn Noãn đến nơi ngập tràn chướng khí thế này, nói lảng đi: “Trẻ con thì nên ngủ sớm, chắc giờ này đang nằm trên giường rồi.”
Cảnh Sâm: “Chậc chậc, vẫn còn nhỏ à, trẻ con mà Hoắc Minh cậu cũng xuống tay được?”
Miệng Hoắc Minh ngậm chặt vô cùng, không chịu nhả ra.
Đúng lúc này, Diêu Tử An dần Bạch Vi tới đây.
Diêu Tử An cũng coi như người trong giới, nhưng mà hắn không được bằng Hoắc Minh, thái độ thấp hèn.
Nhưng Hoắc Minh lại khá khách sáo với hắn.
Anh gọi hắn là Tử An.
Diêu Tử An nghe vậy vừa mừng vừa sợ, cảm thấy chắc chắn là nhờ quan hệ của ôn Noãn, cho nên Hoắc Minh mới nhìn mình bằng con mắt khác.
Hắn cũng thấy quái.
Đúng là òn Noãn khá xinh đẹp, nhưng hắn cảm thấy cô không buộc được nhân vật như Hoắc Minh.
Nhưng nghe Bạch Vi nói, Hoắc Minh thật sự rất để bụng.
Nhà họ Ôn cũng được chiếu cố, hiện tại đã gà chó lên trời.
Diêu Tử An là đàn ông, hắn biết khi một người đàn ông chiều chuộng phụ nữ thì sẽ dùng cách gì, tình nguyện bỏ tiền mới là thật, còn đi mua sắm vài lần chỉ là chơi đùa, không phải thật.
Cho nên hắn càng coi trọng Bạch Vi hơn, muốn cô ấy giữ quan hệ tốt với ôn Noãn.
Mọi người có đủ loại tâm tư.
Nhưng đổi với Hoắc Minh ba lăm tuối, đối phó với bọn họ dễ dàng như bắt gà con.
Anh rụt rè mỉm cười, chỉ là xã giao bình thường thôi.
Bầu không khí trong phòng rất tốt, cánh đàn ông uổng rất nhiều rượu, chỉ có Hoắc Minh vẫn bảo trì tỉnh táo…
Lúc mười giờ, cửa phòng mở ra, có phục vụ lễ phép nói: “Cô Đinh, là chỗ này.”
Tiếp theo Đinh Tranh đi vào trong phòng.
Cô ta mặc một cái váy bó sát qua mông, nhìn rất gợi cảm.
Diêu Tử An ngây ra.
Sao Đinh Tranh lại đến đây?
Không khí trở nên vi diệu, Đinh Tranh vốn muốn đi tới ngồi một cái, nhưng liếc mắt lại nhìn thấy Bạch Vi.
Cô ta nhìn Diêu Tử An, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta.
Đinh Tranh lập tức hiểu ngầm: “Thật ngại quá, tôi đi nhầm!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK