Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Châu còn chưa trở về, cô đi tắm rửa rồi chăm sóc bên giường bệnh.

Lục Khiêm nhỏ giọng hỏi cô: “Em thật sự không để ý đến anh nữa sao?”

Vẻ mặt Minh Châu thay đổi.

Cô buông bàn tay nhỏ của con trai ra rồi đi đến cạnh cửa sổ, nói nhẹ: “Ba ngày nữa, khi sức khỏe của Thước Thước đã ổn hơn, em sẽ dẫn thằng bé về thành phố B.”

cô.

Lục Khiêm thấy rất căng thẳng.

Ông từ từ đi tới, từ phía sau nắm chặt đôi vai mềm yếu của

“Em có ý gì?”

Minh Châu cười nhạt một tiếng, cô nói: “Lục Khiêm, có thể em đã mơ quá đẹp rồi! Đến bây giờ em mới biết, em và Thước Thước chỉ là vật râu ria trong cuộc đời của anh thôi, để so với sự nghiệp của anh thì không hề có ý nghĩa.

"

Lục Khiêm khàn giọng nói: “Hai người không phải!”

Ông yêu cô, cũng rất yêu Lục Thước.

Đó là đứa con mà Minh Châu sinh cho ông.

Minh Châu vẫn cười nhạt, trời đêm lạnh lẽo, trên cửa sổ đã tụ hơi nước rồi.

Cô duỗi ngón tay dài nhẹ nhàng vẽ lên, không biết qua bao lâu, cô mới nói: “Có lẽ, em chỉ hợp chờ đợi anh ở thành phố B thôi!”

Lục Khiêm quay người cô lại.

Ông nhìn mắt của cô: “Anh sẽ giúp nhà họ Lục lấy lại đứa bé này!”

Minh Châu cười: “Lấy lại đứa bé kia? Đó là chuyện mà anh nên nhúng tay vào sao? Đứa bé ấy là do Lam Tử Mi sinh ra, bố của con bé cũng không phải anh! Lục Khiêm, anh biết không, những chuyện oai phong lẫm liệt mà anh làm khiến em rất sợ hãi, em... Rất không có cảm giác an toàn.

"

Một mối quan hệ không cho cô cảm giác an toàn, thà rằng không có.

Lục Khiêm ôm cô vào lòng.

Minh Châu giãy giụa nhưng không thể thoát ra.

Mặt cô áp vào đầu vai anh, cô bất lực khóc!

Trong lòng Lục Khiêm thấy rất khổ sở, ông khàn giọng nói với cô: “Em tin anh đi Minh Châu, anh không có ý gì với cô ta cả! Những năm nay anh không hề có người khác, anh chỉ có em thôi!”

Minh Châu hoảng hốt.

Mắt cô hơi sưng, cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Cuối cùng cô nhẹ nhàng đẩy ông ra, cúi đầu: “Chúng ta cho nhau chút thời gian đi!”

Lục Khiêm chăm chú nhìn cô.

Ông chỉ thấy trong thoáng chốc cô đã là một người phụ nữ trưởng thành chân chính, đã có suy nghĩ độc lập.

Nhưng ông lại không nói được điều đó là tốt hay không.

Sự nhạt nhẽo ấy trôi qua ba ngày.

Trong thời gian này, Lục Khiêm vẫn có thể nghe điện thoại từ bên kia, nhưng ông chưa từng. Ông chỉ thỉnh thoảng nói chuyện với cô bé tên là Manh Manh kia, lúc nói chuyện ông rất dịu dàng.

Dù là con của người khác nhưng vẫn là từ bụng Lam Tử Mi chui ra.

Minh Châu cực kỳ chán ghét.

Những ngày này, Lục Khiêm giao lại tất cả công việc, sau này ông không còn là ông Lục nữa mà chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.

Sau khi phân phó xong, ông đứng trong phòng làm việc.

Dù sao ông vẫn thấy buồn.

Thư ký Liễu cũng từ chức, anh ta đã quen đi theo Lục Khiêm, bây giờ cũng muốn ra ngoài mở một ra một chân trời mới. Anh ta hiểu rõ Lục Khiêm nhất, nhẹ nhàng nói: “Với khả năng của ngài, dù tiến vào giới kinh doanh cũng sẽ có thành tựu.”

Lục Khiêm lấy ra một điếu thuốc.

Ông đốt rồi yên lặng rít vào hơi rồi bóp rơi: “Đi đi!”

Thật sự muốn đi rồi.

Lam Tử Mi đến đây, cô ta nhìn văn phòng trống rộng, không nhịn được hỏi: “Lục Khiêm, anh điên rồi sao? Đây chính là tích lũy cả đời của anh, nhân mạch của anh, sự nghiệp của anh đều ở đây, anh cứ từ bỏ như vậy chỉ vì một con nhóc thôi sao?”

Lục Khiêm thẳng thắn nói:

“Đó là vợ của tôi.”

Nói xong, ông đi ra ngoài ngay, ông không muốn nói nhiều với cô ta.

Lam Tử Mi hơi bất ngờ, cô ta đi theo sát, lấy lùi làm tiến nói: “Manh Manh rất nhớ anh! Dù sao anh cũng nên đi thăm con bé một chút chứ!”

Bước chân của Lục Khiêm dừng lại.

Ông đột nhiên hỏi: “Lam Tử Mi, lúc cô sinh Manh Manh ra cô nghĩ gì vậy? Cô yêu Lục Quân không?”

Lam Tử Mi không trả lời được.

Mỗi cô ta run run: “Cả đời này tôi chỉ từng thích một người đàn ông thôi.”

Lục Khiêm không muốn nói nữa, ông đi thẳng đến dưới tầng thang máy.

Ông tự mình lái xe, rất nhanh xe đã đi đến bệnh viện.

Ông đi vào phòng bệnh, cô y tá đang dọn dẹp mà giường lại trống rỗng.

Lục Khiêm hỏi ngay.

Cô y tá nói cho ông: “Buổi chiều có một ông Hoắc đã giúp vợ của ngài làm thủ tục ra viện rồi, bây giờ chắc đã đến sân bay rồi!”

Họ Hoắc?

Lục Khiêm đoán được, là Hoắc Minh.

Ông lập tức xuống tầng, lúc ngồi lên xe ông gọi điện thoại cho Minh Châu.

Minh Châu nghe, sau mấy giây ông dịu dàng hỏi: “Sao không đợi anh đón mọi người vậy! Em đang ở sân bay nào, anh sẽ đến ngay.”

“Không cần!”

Minh Châu mở miệng: “Máy bay riêng sẽ bay ngay bây giờ!”

Lục Khiêm xoa mắt, hơi mệt mỏi: “Minh Châu, em nói đạo lý một chút đi! Dù em có không hài lòng hay không vui thì chúng ta cùng giải quyết với nhau, đừng có giở tính trẻ con như thế?”

Bên kia truyền đến tiếng thở dài.

Một lúc sau, Minh Châu kìm nén giọng nói: “Ông Lục, có lẽ anh đã từng qua sóng to gió lớn nên không cảm thấy sao cả! Nhưng từ sau khi trải qua lần sinh tử mấy năm trước, em đã sợ chết rồi! Mà tất cả đều là do Lam Tử Mi mang đến cho em, bây giờ anh muốn quan tâm con của cô ta, còn muốn xin em khoan dung độ lượng sao?"

Cô nói với giọng nghẹn ngào.

Lục Khiêm thì thào nói xin lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK