Khi còn đang quen Tống Thanh Thanh sinh hoạt hằng ngày của Khương Lan Thính khá đa dạng nhưng từ sau khi chia tay cô ta, mỗi lúc tan tầm anh ta lại cảm thấy trống vắng. Vốn dĩ anh ta định trở về căn chung cư kia ăn tối uống rượu rồi nằm dài trên ghế sô pha chọn một hai bộ phim nào đó xem để giết thời gian… Như lúc mới vừa chia tay Hoắc Kiều, nhưng hễ nhớ đến Tống Thanh Thanh là anh ta cảm thấy khó chịu trong người, cuối cùng đành trở về biệt thự của anh ta khui một chai rượu vang đỏ rồi ngồi ở phòng máy chiếu thưởng thức phim điện ảnh.
Căn biệt thự rộng lớn đến mức khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Đêm, vào lúc mười giờ, Khương Lan Thính gọi điện cho Hoắc Kiều nhưng hiển nhiên số máy đã bị cô ấy chặn, anh ta bèn lấy một chiếc điện thoại khác gọi tiếp, lần này Hoắc Kiều chịu bắt máy nhưng khi nghe thấy giọng của anh ta thì lạnh giọng nói: “Anh rảnh quá phải không!”
Khương Lan Thính nhẹ nhàng đáp: “Hoắc Kiều, tôi chia tay rồi!”
Đầu bên kia im lặng trong chốc lát…
Hoắc Kiều cười khẩy: “Anh chia tay rồi quay lại tìm người yêu cũ an ủi hả? Hiện giờ tôi đã có bạn trai rồi không rảnh ở đây tâm sự với anh cả đêm đâu, tìm người khác đi!”
Cô ấy định cúp máy thì anh ta lại nói tiếp: “Tôi còn cơ hội hay không?”
Lần này Hoắc Kiều im lặng lâu hơn.
Một lúc lâu sau cô ấy mới nói: “Khương Lan Thính, tôi không làm gì anh đừng tưởng là tôi không hận anh! Tôi không phải là động vật máu lạnh, những chuyện anh đã làm với tôi làm sao tôi có thể quên được! Anh nghĩ hai ta còn có thể quay lại được hay sao?”
Dù biết trơ trẽn nhưng anh ta vẫn nói: “Đúng vậy! Tôi hối hận rồi, tôi muốn quay lại với em! Hoắc Kiều, hãy cho tôi một cơ hội được cạnh tranh công bằng đi!”
Hoắc Kiều nghẹn ngào: “Là do cô ta không thích hợp nên anh mới đòi quay lại với tôi đúng không?”
“Khương Lan, nếu đổi một cô gái khác có tài có sắc thì bây giờ anh và cô ta đã nhận sự chúc phúc từ hai bên gia đình và tiến đến hôn nhân rồi còn hơi đâu mà nghĩ đến tôi? Lúc trước tôi là thứ để cho anh giải sầu bây giờ cũng chỉ có thế mà thôi, anh vẫn không hề thay đổi!”
“Tống Thanh Thanh cũng thế! Anh cũng chưa từng yêu cô ta!”
Trái tim vô cùng đau đớn, Hoắc Kiều ngẩng đầu cố gắng kìm nén.
Cúp máy. Nước mắt rơi…
Mối tình suốt mấy năm trời làm sao có thể nói quên là quên được, tên khốn Khương Lan Thính đó dám gọi điện khơi lại trêu tức cô ấy!
Đêm nay vì một cú điện thoại mà trở nên lạnh lẽo…
Cô ấy cuộn mình trên chiếc ghế sô pha, thắp một ngọn nến, lặng lẽ nhìn ánh lửa lay lắt… Nhớ lại quãng thời gian ở bên anh ta trong quá khứ, ngọt ngào lúc ban đầu là thật nhưng buồn tẻ lúc sau cũng là thật. Cô ấy chấp nhận những ngày tháng bị anh ta quên lãng đó vì sợ anh ta không vui, sợ sẽ đánh mất anh ta. Nhưng cuối cùng cũng không thể níu kéo…
Hoắc Kiều không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Thà rằng anh ta đừng quay đầu lại… Bây giờ thì có ý nghĩa gì nữa chứ!
Khương Lan Thính lặng lẽ ngồi đó, trên màn hình đang chiếu cái gì anh ta không còn quan tâm nữa rồi. Anh ta bần thần thật lâu… Rồi vô thức cầm chìa khóa lái xe đi gặp Hoắc Kiều.
Xe chạy rất nhanh. Phố vắng không người, anh ta lái tốc độ lên đến một trăm hai mươi cây số một giờ, ngày mai thể nào cũng sẽ có mấy hóa đơn tiền phạt gửi đến nhà anh ta thậm chí có khi còn bị trừ hết điểm. Nhưng giờ phút này anh ta không thèm bận tâm đến những thứ đó nữa!
Anh ta đi vào chung cư của Hoắc Kiều và bấm chuông. Anh ta cho rằng mình sẽ nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đang khóc sướt mướt của Hoắc Kiều nhưng không… Người mở cửa cho anh ta là Tôn Tư Nam. Hai người đều kinh ngạc trố mắt nhìn nhau.
Nhất là Khương Lan Thính, người độc tài lại kiêu ngạo như anh ta làm sao có thể chịu được… Phòng của Hoắc Kiều có người khác tiến vào!
Một lúc sau, Hoắc Kiều bước ra, cô ấy khoác trên mình một chiếc áo choàng tắm, cả người thơm phức tỏa ra mùi hương của sữa tắm: “Người giao cơm đến rồi hả Tôn Tư Nam?”
Giao cơm?
Sắc mặt Khương Lan Thính tối sầm lại: Muộn thế này rồi mà họ còn đặt cơm ăn?