Hoắc Doãn Tư dừng tay.
Trong phòng tắm ngoại trừ hơi nước ẩm ướt còn có hơi thở của hai người... Mặc dù bọn họ không thật sự làm chuyện vợ chồng nhưng cũng không khác gì mấy.
An Nhiên bị anh ấy dày vò đến mức chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy không chịu nổi.
Cô dựa vào cửa kính bình tĩnh lại một lúc, một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Buông ra! Anh vẫn chưa đủ hả?"
Hoắc Doãn Tư chống tay lên trên cô.
Anh ấy cúi đầu, dùng môi chạm vào phần thịt mềm mại sau tai cô, giọng khàn khàn: “Sao đủ được? An Nhiên, chỉ cần em mở mắt ra nhìn, em sẽ biết ngay anh làm đủ hay chưa.”
"Không liên quan đến em."
An Nhiên đẩy anh ấy: "Anh tránh ra! Em muốn đi ngủ."
Hoắc Doãn Tư thế mà buông tha cô, nhưng khi An Nhiên đang định mở cửa, anh ấy lại vòng một tay qua eo nhỏ của cô: “Quần áo ướt rồi, chúng ta cùng nhau tắm đi!”
An Nhiên căn bản không có cơ hội mở miệng, anh ấy đã quyết định thay cô rồi.
Nếu không phải cả hai đều đang độc thân, nếu không phải bọn họ có một đứa con, nếu không phải… Anh ấy xác thật là một tên lưu manh!
Dòng nước trong phòng tắm mạnh hơn.
Nước ấm xối vào nhau, không ai có thể nhìn rõ đối phương, rõ ràng là anh ấy không làm cái gì khác, nhưng toàn thân An Nhiên lại nóng bừng lên... Cuối cùng, Hoắc Doãn Tư bế cô ra ngoài, đưa cho cô một chiếc áo choàng tắm để mặc vào.
Cơ thể An Nhiên run lên khi anh ấy mặc quần áo cho cô.
Hoắc Doãn Tư giúp cô thắt chặt dây lưng.
Đôi mắt đen của anh ấy tối sầm lại, nhỏ giọng thì thầm: “Sau khi sinh con, em gầy đi rất nhiều.”
Thật ra, chuyện phát sinh giữa bọn họ khi đó cùng lắm chỉ có vài đêm.
Nhưng đã ba năm trôi qua, mọi thứ về cô đều khắc sâu trong trí nhớ của anh ấy, không phải mấy năm nay anh ấy không có cơ hội nào, cũng không phải anh ấy không ngủ với phụ nữ nào khác, mà là anh ấy không có suy nghĩ kia.
Ngay cả Tôn Điềm, anh ấy đã nghĩ đến việc cưới cô ta, nhưng anh ấy cũng không đi quá xa giới hạn.
Lúc này, Hoắc Doãn Tư đang suy nghĩ.
Nhưng bây giờ không phải lúc, Lâm Hi vẫn còn đó, không thuận tiện lắm.
Hơn nữa là trong lòng An Nhiên cũng mâu thuẫn.
Nói xong, ngón tay thon dài của anh ấy đặt lên eo cô,tham lam sờ soạng cô vài cái, giọng khàn khàn nói: “Đi xem Lâm Hi đi, anh lại tắm lần nữa.”
An Nhiên không còn là một cô bé ngây thơ không rành thế sự, gì cũng không hiểu.
Cô biết anh ấy vì cái gì mà phải “tắm lần nữa”, mặt không khỏi có chút nóng bừng.
Khi ra khỏi phòng tắm, cô mới nhận ra mình chưa hứa cho anh ấy ở lại, nhưng Hoắc Doãn Tư hình như đã có ý định ở lại đây qua đêm.
Lâm Hi chơi mệt mỏi ngã xuống chăn, hô hấp đều đều, ngủ vô cùng ngoan lành.
An Nhiên thu dọn đồ chơi vương vãi, bế cậu bé vào trong chăn, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang say ngủ của cậu bé rất lâu.
Mười phút sau, Hoắc Doãn Tư từ phòng tắm đi ra.
An Nhiên nhẹ giọng nói: "Anh đi về đi!"
Hoắc Doãn Tư chỉ quấn một chiếc khăn tắm rất nhỏ quanh eo, trong tay cầm một cái quần tây nói: “Quần áo của anh ướt hết rồi, anh lấy cái gì để mặc về đây?”
An Nhiên suy nghĩ: "Có máy sấy."
Nhưng Hoắc Doãn Tư lại cúi người chặn môi cô lại, chỉ là dán môi mình lên môi cô mà không hôn sâu, An Nhiên không dám nói thêm nữa, anh ấy nhẹ nhàng mỉm cười: “Thật lòng? Anh chỉ muốn ngủ lại đây một đêm, hơn nữa có Lâm Hi ở đây, anh có thể làm gì?”
An Nhiên bận rộn mệt mỏi cả một ngày, cũng lười đuổi anh ấy ra ngoài.
Cô quay người bỏ đi.
Hoắc Doãn Tư nhìn cô vài giây, sau đó đi vòng sang phía bên kia giường nằm xuống, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Lâm Hi vào trong lòng... Cơ thể cậu bé đang ngủ thật sự ấm áp, lại còn mềm nhũn.
Trái tim bồn chồn của Hoắc Doãn Tư lúc này mới bình tĩnh lại.
Anh ấy nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt Lâm Hi, cảm nhận được hơi ấm huyết mạch liên thông... Đây là cốt nhục của anh ấy, là đứa con mà An Nhiên sinh ra cho anh ấy.
Lâm Hi rất ngoan, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé nép vào trong lòng anh ấy.
Hoắc Doãn Tư nhịn không được khẽ chạm vào vai An Nhiên: “Lúc sinh đứa nhỏ đau lắm phải không?”
An Nhiên vẫn chưa ngủ, trên giường có một người đàn ông trưởng thành, làm sao cô có thể dễ dàng ngủ được?
Nhưng cô không thèm để ý đến anh ấy.
Cô không để ý đến, tay Hoắc Doãn Tư lập tức di chuyển đến eo cô, sau đó thò vào trong áo sờ bụng dưới của cô, như muốn xác nhận điều gì đó, An Nhiên rốt cuộc nhịn không được nữa: "Rất đau!"
Hoắc Doãn Tư rút tay ra.
An Nhiên tưởng rằng cuối cùng anh ấy cũng chịu yên lặng rồi, nhưng mười phút sau, anh ấy lại nhỏ giọng nói: "Lần sau anh sẽ ở bên cạnh em."
An Nhiên nghiến răng nghiến lợi: "Sẽ không có lần sau!"
Hoắc Doãn Tư không có tức giận, lại nhẹ nhàng sờ vào eo cô... cười cười.
Sáng sớm, An Nhiên tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, cô đã bắt gặp đôi mắt đen láy của Hoắc Doãn Tư, không biết anh ấy đã nhìn cô chằm chằm bao lâu, An Nhiên cảm thấy quái gở.
"Dậy rồi sao?"
Sáng sớm, giọng nói của người đàn ông hơi khàn khàn, có cảm giác lười biếng sau khi tỉnh giấc.
An Nhiên nhớ tới quần áo của anh ấy, xốc chăn lên nói: "Em đi lấy quần áo đã hong khô cho anh, tranh thủ trước khi dì Lâm thức dậy, anh nhanh chóng đi đi!"
Hoắc Doãn Tư kéo cô lại: “Lát nữa thư ký Nghiêm sẽ mang quần áo tới.”
An Nhiên không thể tin được: "Thư ký Nghiêm tới đây?"
Người đàn ông dựa lưng vào gối, duỗi người, vươn tay ôm tiểu Lâm Hi ngoan ngoãn ngủ trong lòng anh ấy.
Anh ấy trêu chọc cậu nhóc đang ngủ say, thản nhiên nói: “Chị ấy đưa quần áo cho anh, có vấn đề gì không?”
Đây mà là trọng điểm hả?
Chủ yếu là An Nhiên không muốn để người khác biết về mối quan hệ của bọn họ.
Cô im lặng không nói, Hoắc Doãn Tư nhìn cô chằm chằm, nhẹ giọng nói: “An Nhiên, anh tạm thời có thể chấp nhận việc em không thừa nhận anh, nhưng anh không muốn Lâm Hi bị mang tiếng là đứa trẻ không có cha! Anh muốn cho mọi người đều biết thằng bé là con trai của Hoắc Doãn Tư anh đây!... Sao nào, em không muốn anh làm thế, sợ ảnh hưởng đến việc em tìm kiếm tình yêu mới hả?"
An Nhiên bị anh ấy làm cho tức giận đến mức không muốn nói chuyện nữa.
Nói không lại anh ấy, vậy thì không nói nữa!
Cô xuống giường đi vào toilet rửa mặt, Hoắc Doãn Tư đặt Lâm Hi xuống, tùy ý quấn lại chiếc khăn tắm tối qua rồi đi theo cô vào trong, anh ấy có lời muốn nói với cô, cửa đóng lại.
An Nhiên đang đánh răng ngừng lại.
Hoắc Doãn Tư tựa vào bên cạnh nhìn cô trong gương, lúc An Nhiên cúi đầu rửa mặt, anh ấy nhỏ giọng nói: “Sống ở đây phòng hơi nhỏ, cuối tuần em chuyển đến chung cư bên kia đi! Gần đó có một khu công viên nhỏ, trường học xung quanh đó cũng rất tốt."
An Nhiên ngẩng đầu liếc anh ấy một cái, dùng khăn lau mặt.
Hoắc Doãn Tư chờ đợi quyết định của cô.
Một lúc sau, An Nhiên nhẹ nhàng nói: “Ở đây rất tốt, em không muốn chuyển đi! Hoắc Doãn Tư, nếu bố mẹ anh muốn thăm thằng bé, em có thể đưa Lâm Hi đến đó ở lại vài ngày, chỉ cần Lâm Hi không phản đối là được."
Hai mắt Hoắc Doãn Tư sáng rực: “Chúng ta hiện tại đều độc thân, còn có một đứa con, An Nhiên, em không cân nhắc anh sao?”
“Tạm thời em không suy nghĩ đến việc này."
An Nhiên quay đầu nhìn anh ấy: "Hoắc Doãn Tư, chúng ta chênh lệch nhau rất nhiều!"
Hoắc Doãn Tư dựa lưng vào vách tường.
Ánh mắt anh ấy lại nhìn vào gương, im lặng nhìn cô hồi lâu mới nói ra những lời tàn nhẫn lại rất tỉnh táo: “An Nhiên, em có bao giờ nghĩ rằng nếu như chúng ta không kết hôn thì Lâm Hi không thể nào trở thành người thừa kế hợp pháp của nhà họ Hoắc? Một ngày nào đó anh sẽ kết hôn..."
An Nhiên hơi ngẩng đầu, đè nén cảm xúc: "Em cũng không có ngăn cản anh kết hôn!"
Cô nhìn anh ấy trong gương: “Em chỉ hy vọng Lâm Hi sống một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ là được rồi, em không quan tâm thằng bé có phải là người thừa kế của nhà họ Hoắc hay không.”
Nhưng Hoắc Doãn Tư để ý.
Anh ấy yêu An Nhiên, anh ấy yêu thương Lâm Hi, anh ấy hy vọng mọi thứ của nhà họ Hoắc đều thuộc về Lâm Hi, thuộc về con của anh ấy và An Nhiên!
An Nhiên muốn ra ngoài.
Hoắc Doãn Ti ngăn cô lại, cuối cùng hạ mình nói: "Nếu không muốn chuyển nhà, thì tạm thời không chuyển!"
An Nhiên đẩy anh ấy nhưng không được, Hoắc Doãn Tư muốn hôn cô.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của dì Lâm: "Ngài Hoắc, thư ký Nghiêm đem quần áo đến, bỏ đồ xuống lập tức rời đi!"
Hoắc Doãn Tư đáp lại.
Anh ấy lại cúi đầu nhìn An Nhiên: "Chuyện chuyển nhà chúng ta sẽ bàn bạc sau. Buổi sáng anh có một cuộc họp quan trọng, anh đi trước!"
Nói xong anh ấy đi ra ngoài lấy quần áo.
Sau khi thay quần áo xong, Hoắc Doãn Tư đi đến bên giường hôn Lâm Hi một cái, lúc anh ấy ra ngoài, dì Lâm nhiệt tình mời anh ấy ăn sáng, Hoắc Doãn Tư giơ tay nhìn đồng hồ, cầm lấy hai cuộn đậu phụ lên xe ăn.
Ở trong xe, anh ấy vừa ăn vừa đọc báo cáo tài chính.
Thư ký Nghiêm ngồi ở phía trước ngửi thấy mùi thơm, cảm thấy bữa sáng mình mới vừa ăn đều đã tiêu hóa sạch sẽ, không nhịn được hỏi: "Tổng giám đốc Hoắc, ăn ngon không?"
Hoắc Doãn Tư thản nhiên ừ một tiếng.
Thư ký Nghiêm lúc này mới nhớ ra rằng dì Lâm trước đây đã mở một cửa tiệm bán đồ ăn sáng.
Lúc này, Hoắc Doãn Ti đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: "Giúp tôi điều tra một người, Lâm Bân, con trai dì Lâm."
Thư ký Nghiêm có chút quái lạ: Tại sao lại điều tra hắn?
Chẳng qua với tư cách là thư ký riêng, chị cũng không hỏi nhiều, trước khi tan ca, đặt tài liệu lên bàn làm việc của Hoắc Doãn Tư, Hoắc Doãn Tư cầm lên lật xem…
…
Bên kia, An Nhiên từ trong phòng tắm đi ra, Hoắc Doãn Từ cũng đã rời đi.
Dì Lâm mang bữa sáng tới cho cô.
An Nhiên chậm rãi nhai nuốt, dì Lâm ngồi bên cạnh nhẹ nhàng nói: “Dì thấy ngài Hoắc và bà Hoắc đều có lý, đặc biệt là bà Hoắc. Cô nói hai người vẫn chưa giải quyết mâu thuẫn, làm hòa với nhau, nhưng bọn họ lại bằng lòng để cô nuôi dưỡng Lâm Hi, không tranh giành quyền nuôi con, chuyện này rất đáng quý.”
An Nhiên không nói tiếng nào.
Dì Lâm là người từng trải, bà tiếp tục khuyên nhủ An Nhiên: “Không có ai là hoàn hảo cả! Cô nói xem, con gái khi lấy chồng không mong được chồng tốt, cũng mong nhà chồng có tiền, nếu không thì là bố mẹ chồng đối tốt với mình. Tổng giám đốc Hoắc ít nhiều cũng đạt được chín trong mười điều tốt đó! Dì Lâm cũng không phải yêu cầu cô chấp nhận… mà là thông cảm cho nhau một chút, vợ chồng còn bất hòa là còn cãi nhau! Huống hồ, khi đó hai người vẫn còn trẻ tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm!”
An Nhiên cũng không phải không biết phân biệt đúng sai, cô nghe hết lời dì Lâm nói!
Cô gật đầu: “Tôi sẽ cân nhắc.”
Dì Lâm yên tâm, dì hi vọng An Nhiên tìm được một gia đình êm ấm, hạnh phúc, phụ nữ một mình nuôi con không dễ dàng gì.
An Nhiên lái xe đến công ty, vừa đến đại sảnh, cô cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có gì đó là lạ. Cuối cùng, vẫn là thư ký thứ hai cẩn thận đặt một tờ báo lên bàn làm việc của cô: “Chị An, chị tự đọc đi!”
An Nhiên nhìn qua thì thấy đó rõ ràng là ảnh chụp của mình và Lâm Hi.
Tấm ảnh rất lớn, chiếm hơn nửa trang báo.
Tựa đề cũng rất giật gân [Nghi ngờ thiếu gia cao quý nhà họ Hoắc đã sớm kết hôn và có con!】
Thư ký thứ hai nhìn vẻ mặt An Nhiên, nhỏ giọng nói: "Bây giờ cả thành phố B đều biết mối quan hệ của chị và tổng giám đốc Hoắc thị. Chị An, hay là trước tiên chúng ta kết hôn đi?"
An Nhiên cụp mắt cười cười: “Em cho rằng kết hôn là giải quyết được mọi chuyện?”
Thư ký thứ hai gãi gãi đầu, xấu hổ bỏ đi.
An Nhiên im lặng nhìn tờ báo, cô biết không chỉ tờ báo này mà tất cả các tờ báo khác đều đăng tin tức này, đây hẳn là ý của Hoắc Doãn Tư, anh ấy nói không muốn Lâm Hi trở thành con ngoài giá thú.
Đây là muốn thông báo cho cả thế giới đều biết!
Cô có hơi tức giận, nhưng cô cũng không muốn vì chuyện này mà liên lạc với anh ấy, làm vậy ngược lại có vẻ cô quá quan tâm!
Vì thế cô thở dài, bắt đầu làm việc.
Đến giữa trưa, cô nhận được điện thoại của Lâm Bân, cô đi đến ngân hàng rút ra ba trăm nghìn đưa cho hắn, nói với hắn mấy lần, Lâm Bân liên tục gật đầu: “Em yên tâm đi! Lần này anh khẳng định không thể nào sai được, nửa tháng có thể lấy lại được, nhất định sẽ trả tiền cho em, anh sẽ bù đắp sai lầm, đón chị dâu Thục Phân của em quay về, sau này khẳng định nhà cửa rất náo nhiệt!"
An Nhiên liếc hắn một cái: "Em tin anh một lần nữa!"
Lâm Bân cầm tiền rời đi, buổi tối An Nhiên về nhà kể lại chuyện này cho dì Lâm nghe, dì Lâm trong lòng rất vui mừng, nhưng ngoài mặt lại trách An Nhiên: “Cô lại giúp đỡ nó! Hai ba năm nay, cô luôn giấu diếm dì giúp đỡ nó, cô cho rằng dì không biết sao!… Đáng tiếc chính là nó không làm nên chuyện gì!”
An Nhiên làm sao có thể không biết dì Lâm đang nghĩ gì.
Cô nhẹ nhàng an ủi: “Anh Lâm không phải là người xấu, chỉ là anh ấy không được may mắn thôi.”
Trong lòng dì Lâm cảm thấy dễ chịu hơn xíu.
Dì còn muốn hỏi về chuyện của Hoắc Doãn Tư, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không hỏi...
Đêm nay Hoắc Doãn Tư không đến.
Buổi tối lúc An Nhiên đi ngủ, mới nhận được tin nhắn facebook biết được anh ấy đang đi công tác ở thành phố A bên cạnh, nói là đi một ngày sẽ về.
Lâm Hi dựa vào người cô, nhỏ giọng gọi bố.
Trong lòng An Nhiên mềm nhũn, thật ra Lâm Hi chỉ gặp Hoắc Doãn Tư có mấy lần, cậu bé nhất định là rất thích Hoắc Doãn Tư! Cô nghiêng người ôm chặt lấy Lâm Hi, dỗ dành cậu bé: “Ngày mai bố sẽ về với con!”
Lâm Hi ngoan ngoãn chui vào lòng cô.
An Nhiên cho cậu nhóc xem sách tranh, và dạy cậu nhóc đọc sách, cô phát hiện Lâm Hi cực kỳ thông minh, thông minh hơn cô rất nhiều... Có lẽ đây là gen của nhà họ Hoắc?
Lâm Hi ngủ say, đến gần rạng sáng, cô vẫn còn đang suy nghĩ chuyện này.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng động rất nhỏ.
Đã trễ thế này mà ai còn tới đây?
An Nhiên khoác thêm áo, đi ra ngoài kiểm tra, vừa tới cửa đã thấy Hoắc Doãn Tư cầm chìa khóa mở cửa đi vào, trời rất lạnh, trên tóc anh ấy còn phủ một lớp sương mỏng.
An Nhiên khựng lại: “Không phải anh nói ngày mai mới về sao?”
Hoắc Doãn Tư nhìn cô chằm chằm, ước chừng nửa phút sau, anh ấy đột nhiên mỉm cười thuận tay cởi cúc áo khoác, An Nhiên cách anh ấy vài bước chân, anh ấy đưa tay ôm cô vào lòng, quấn cô vào trong áo khoác của mình.
An Nhiên giãy giụa mấy lần, cũng không có tác dụng!
Anh ấy cúi đầu hôn liếm đôi môi đỏ mọng của cô: “Anh nhớ em và Lâm Hi nên tự mình lái xe ròng rã năm tiếng đồng về quay về.”
An Nhiên đấm anh ấy một cái: “Đêm nay có bão tuyết.”
Cô nghiêng đầu nhìn ra thấy bên ngoài đã bắt đầu có tuyết, tuyết rơi dày đặc dưới ánh đèn đường trắng sáng.
Nhìn lại Hoắc Doãn Tư! Anh ấy ôm cô nói: “Xe hỏng giữa đường, bọn anh đi bộ một tiếng mới bắt được taxi!”
An Nhiên cảm thấy anh ấy điên rồi!
Hoắc Doãn Tư lại ôm chặt cô, nhìn xung quanh, sau đó khó nhịn cúi đầu: “Ở đây có chỗ nào thuận tiện không?”
An Nhiên đá anh ấy một phát!
Vất vả lái xe một quãng đường xa gấp gáp quay về chỉ vì chuyện này, quan hệ của bọn họ hiện tại còn chưa rõ ràng, làm sao cô có thể đồng ý?
Nhưng Hoắc Doãn Tư không nhịn được nữa.
Anh ấy nửa ôm nửa bế cô vào phòng ngủ chính, nhốt hai người vào một không gian nhỏ trong phòng tắm, không quan tâm nước xối xuống làm ướt chiếc áo khoác đắt tiền... Lúc này, giờ phút này, anh ấy chỉ muốn ôm cô!
Bốn người sống trong một căn phòng rộng tám mươi mét vuông.
Tóm lại là cực kỳ bất tiện, An Nhiên lại ỡm ờ, cho nên tình hình này thật sự nan giải.
Xong việc, thật ra cả hai đều chưa thỏa mãn.
Nhưng Hoắc Doãn Tư không tiếp tục nữa, không phải bởi vì anh ấy không đủ sức, mà là bởi vì anh ấy không muốn làm ra tiếng động quá lớn.
Khuôn mặt An Nhiên tựa vào vai anh ấy.
Rất lâu không nói tiếng nào!
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Hoắc Doãn Tư hôn sau tai cô, hôn tới hôn lui, yêu thích không thôi.
An Nhiên có hơi hối hận.
Nhưng cô không thể nói ra những lời này, cô biết nói ra hai người sẽ lại cãi vã.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoắc Doãn Tư thấy cô ngoan như vậy, kìm lòng không được lại hôn cô, cuối cùng không nhịn được ôm cô một lúc, lần này An Nhiên có lẽ đã suy nghĩ thoáng hơn, cô cởi mở hơn trước rất nhiều, cô chủ động ôm lấy cổ, phối hợp với anh ấy...
Hoắc Doãn Tư cảm thấy cô như là muốn lấy mạng mình!
Trong cơn cuồng nhiệt, anh ấy lấy ra một chiếc hộp nhung từ trong túi áo khoác trên sàn nhà.
Mở ra và bên trong vậy mà có một chiếc nhẫn kim cương.
Anh ấy hôn lên khóe môi cô, khàn giọng nói: “Anh đeo cho em!”