Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ngồi xuống tựa vào sô pha, lười biếng nói: “Là chó dưới lầu! Ôn Noãn rất thích nên mang về, sau này Ôn Noãn sẽ nuôi nó.”

Hoắc Minh Châu hít hít mũi.

“Em nói mà, sao anh trai lại có lòng tốt như vậy được, thì ra là vì lấy lòng Ôn Noãn.”

Bà Hoắc từ phòng bếp ra tới.

Bà thấy con trai trở về một mình thì bất mãn: “Nghe thư ký Trương nói con đến nhà Noãn Noãn rồi, sao không đưa con bé về ăn cơm tất niên?”

Hoắc Minh hời hợt: “Mùng năm con sẽ đưa về!”

Lúc này bà Hoắc mới vui vẻ, quả nhiên vị đại sư kia nói rất chính xác, sau vụ này bà nhất định phải đi tạ lễ mới được.

Cố Trường Khanh vẫn thờ ơ lạnh nhạt.

Hoắc Minh từ khi trở về đến giờ, vẫn mang bộ dáng lười biếng.

Đàn ông hiểu đàn ông nhất!

Chỉ có phóng túng rất nhiều lần mới có thể thỏa mãn đến mức không muốn nhúc nhích chút nào.

Hôm nay, Hoắc Minh đã làm chuyện đó với Ôn Noãn...

Mùng năm Ôn Noãn tới ăn cơm, vậy có nghĩa là chuyện giữa Hoắc Minh và Ôn Noãn đã xác định rồi ư? Sau này, hắn phải gọi Ôn Noãn là chị dâu?

Toàn thân Cố Trường Khanh lạnh lẽo.

Lúc không ai biết hắn lặng lẽ siết chặt tay lại.

“Trường Khanh, sao không ăn?”

Một miếng sườn đặt trong bát của hắn, Hoắc Minh dịu dàng khuyên nhủ: “Gần đây thấy cậu gầy đi rất nhiều, nên ăn nhiều một chút, nếu không Minh Châu sẽ đau lòng!”

Hoắc Minh Châu la hét: “Em không thèm đau lòng đâu!”

Cố Trường Khanh sợ hãi bừng tỉnh.

Hoắc Minh mỉm cười.

Anh nói với em gái: “Lát nữa dẫn em đi đốt pháo hoa, sau đó chụp lại cho Ôn Noãn xem.”

Hiển nhiên Hoắc Minh Châu vui vẻ.

Cô ấy xoay người nói với Cố Trường Khanh: “Cố Trường Khanh, lát nữa anh chụp cho em và anh trai, nhớ chụp anh trai đẹp trai một chút, Ôn Noãn xem xong chắc chắn sẽ động lòng, không thể chờ được mà muốn kết hôn với anh trai.”

Sắc mặt Cố Trường Khanh tái nhợt.

Hoắc Minh mỉm cười: “Ừm... Hôm nay anh tặng nhẫn cho cô ấy.”

Đêm 30.

Ôn Noãn nhận được pháo hoa đẹp nhất.

Trong sân nhà họ Hoắc, Hoắc Minh bắn rất nhiều pháo hoa...

Hoắc Minh Châu cầm một cây pháo nhỏ chạy quanh anh, khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời. Mà khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Minh tràn đầy niềm vui, khiến người ta tim đập thình thịch.

Tiếng chuông nửa đêm vang lên.

Ôn Noãn nhận được điện thoại của anh, anh nói: “Ôn Noãn, năm mới vui vẻ.”

Ôn Noãn tựa vào bên cửa sổ.

Cô nhìn chằm chằm vào màn đêm, trong lòng tràn đầy sự dịu dàng: “Em cũng chúc anh năm mới vui vẻ!”

Bọn họ đều không cúp điện thoại, thỉnh thoảng trò chuyện với nhau...

Ôn Noãn có thể nghe thấy âm thanh bên kia.

Cô thậm chí còn nghe được tiếng Cố Trường Khanh đang nói chuyện, nhưng lúc này thể xác và tinh thần của cô đều bị Hoắc Minh chiếm giữ, đến cùng thì đã không thể chứa ai được nữa!

Hai giờ sáng, giọng Hoắc Minh vẫn vang lên cùng cô đi vào giấc ngủ.

Ôn Noãn mơ màng nghĩ.

Năm nay thật đẹp!

Mùng bốn tết.

Hoắc Minh tới đón Ôn Noãn, đương nhiên vợ chồng Ôn Bá Ngôn đồng ý.

Ôn Noãn ngồi lên xe, nhẹ nhàng cởi áo khoác: “Đi đâu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK