Gặp lại cò, đã là trước giao thừa Tết Nguyên Đán.
Lục Khiêm chủ trì một cuộc họp kéo dài mười hai giờ đồng hồ, cả người mệt mỏi, trén đường quay về khách sạn, ông năm trên xe nhắm mằt nghỉ ngơi.
Bên cạnh chổ ngồi của ông đặt hai con thỏ tím.
Rất dễ thương, có chút không phù hợp với thân phận của ông.
Thư ký Liều quay đau lại, mỉm cười: “Ngày mai là ngài có thể gặp lại cò gái nhỏ nhà mình rồi, thời gian dài như vậy, có lẽ cò ấy cũng đã bớt giận.”
Lục Khiêm sờ sờ tai con thỏ, mạnh miệng: “Chỉ là một đứa trẻ mà thòi, cũng không phải muốn gặp tới mức đó.”
Thư ký Liễu cười ha ha.
Lục Khiêm cũng cười rộ lên…
Tâm trạng của ông rất tốt, kéo cửa kính xe xuống thường thức ánh đèn bên ngoài, thở dài: “Lại một năm nữa tròi qua! Tòi lại già thêm một tuổi!”
Thư ký Liễu điềm đạm nói: “Ngài vẩn đang ở độ tuổi tráng niên mà!”
Lời này của anh ta quả thật cũng không sai.
Với tuối tác của Lục Khiêm mà đã đứng ở địa vị đó, đúng là vẩn trẻ.
Anh ta an ủi sơ sài như vậy, Lục Khiêm nghe liền phủi phủi ống quần, cười nói: “Tráng niên gì nữa? ôn Noãn sang năm đã làm mẹ rồi, tòi cũng thăng chức thành ông cậu ngoại…”
Trong xe không có người ngoài, cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông liền trở nên trắng trợn.
Thư ký Liễu trêu chọc: “Lấy năng lực của ngài, nếu muốn có một đứa nhỏ thực sự không khó!”
Lời nói khiến tài xế cũng phải nở nụ cười.
Lục Khiêm châm một điếu thuốc lá, cười mẩng: “Thằng nhóc thối nhà cậu, càng ngày càng không biết lớn nhỏ!”
Thư ký Liều lại nói thêm mấy câu hài hước dí dỏm.
Bầu không khí trong xe rất tốt, đi thêm một đoạn đường nữa, khi dừng chờ đèn đỏ bên cạnh Fortune Plaza, tài xế cười nói: “õng Lục, bên đó hình như đang tổ chức đón giao thừa, náo nhiệt quá.”
Lục Khiêm khòng nhịn dược nhìn sang.
Đúng là rất náo nhiệt.
Pháo hoa không ngừng nổ rộ trên bầu trời đêm, những bông hoa lửa nhuộm lên thành phố những màu sắc sặc sỡ, cũng giống như phủ lên màn đêm một lớp lưu ly, rất đẹp.
Trên quảng trường, một nhóm thanh niên đang đón giao thừa.
Xung quanh là những chiếc siêu xe đồ rải rác, vừa nhìn đã thấy là một đám cậu ấm cò chiêu.
Giữa những người này, Lục Khiêm nhìn thấy Minh Châu.
Cô mặc một chiếc áo khoác lõng to sụ màu trầng, đội mũ len, trên tay cầm một que pháo hoa, càng có vẻ giống một đứa trê chưa lớn.
Gương mặt cỏ ửng hồng, khi cò cười rộ lén, ngay câ pháo hoa cũng không so được một nửa của cò.
Lục Khiêm im lặng quan sát.
Hóa ra trong khi ông đang nhớ mong cô, có lại vui vẻ thế này.
Ông nghĩ, hắn vì cò đã đau khổ quá lâu rồi.
Thư ký Liễu nhận ra suy nghĩ của Lục Khiêm, cố ý tỏ ra kinh ngạc: “Kia không phải cò Minh Châu sao? Ài, ngài nói xem, con gái ờ bên ngoài lúc đêm khuya thê’ này không quá an toàn, hay là mời cò ấy lên xe, chúng ta đưa cô ấy vê nhà?”
Lục Khiêm tỏ vẻ đồng ý.
Ông phủi phủi chiếc quần tây, mở cửa xuống xe.
Ông ăn mặc quá nghiêm túc, chỉ đứng ở một chồ cách cò không xa. ỏng nghĩ, cò chỉ cân nhấc mẩt lên là có thể nhìn thấy chú Lục của cô…
Đột nhiên, những tiếng la hét vang lên trên quảng trường.
“Cầu hòn!”
“ơâu hôn!”
“Cầu hòn… Cầu hòn… “Cầu hòn!”
Một chàng trai trẻ, tay ôm hoa hồng, quỳ một chân dưới bầu trời đầy pháo hoa nở rộ.
Cậu ta tỏ tình với Minh Châu.
Lục Khiêm nhìn thấy cò gái nhỏ che miệng, có vẻ là bị dọa rồi.
Lục Khiêm thấy biểu cảm trên mặt chàng trai kia vó cùng chân thành, là thật lòng thích cò gái nhỏ…
Lục Khiêm khòng tiến lẽn.
Mặc dù, óng đã sải chân ra khỏi cửa xe.
Mặc dù, ông đã nghĩ xong lời (Tâu tiên muốn nói.
Ông vần chỉ đứng ở đó, lặng lẽ nhìn cò được người ta tỏ tình. Một lát sau, ỏng xoa trán bật cười…
Lục Khiêm, mày thật tự kiêu!
Lúc ấy, cò luôn quấn quýt lấy ỏng gọi chú Lục, nhưng õng lại quên mất, thực ra cò có rất nhiều rất nhiều lựa chọn. Nhà họ Hoắc là nhà giàu số một phương Bắc, cô lại xinh đẹp như vậy, cô muốn kiểu đối tượng nào mà không có?
Lùi một bước, nhà họ Hoắc chỉ có hai người con.
Chị dâu Ôn Noãn của cò không khó đối phó, chỉ cần cò đồng ý, Hoắc Minh có thế bảo bọc cò cả đời.
Cô có thể, cả đời làm một cô gái nhỏ!
Mà Lục Khiêm ông, có thế cho cò cái gì?
Một con thỏ bông Stella Lou phải đố mồ hòi đế xếp hàng mua, hay một tình yêu không dám nói thành lời?
Thực nực cười!
Lục Khiêm chưa bao giờ thấy chán ghét bản thân đến vậy… Minh Châu nhấc mắt lên, nhìn thấy õng, nhìn thấy chú Lục của cò mặc một bộ vest sáng màu, dáng người của ỏng rất đẹp, nhìn vừa nhã nhặn vừa sang trọng.
ông còn chói mẳt hơn cả bều trời đêm nay.
Trước mặt, vẩn là chàng trai vừa tỏ tình…
Minh Châu võ thức nhẹ nhàng thì thầm: “Chú Lục!”
Lục Khiêm cũng im lặng nhìn cò.
Không biết đã qua bao lâu, ông cảm giác mắt mình hơi đau nhức, cố gắng cong mòi nở một nụ cười nhàn nhạt, gật đau với cò, sau đó liền ngồi vào chiếc RV màu đen.
Bốn bánh xe Audi màu đen chậm rãi lăn đi.
Lục Khiêm ngồi trong xe, bên cạnh còn có hai con thỏ đáng yêu.
Ông nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, thấp giọng dặn thư ký Liễu ngồi phía trước: “Sắp xếp chuyên cơ vào sáng mai.”
Thư ký Liều muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau, anh ta mới lấy hết can đảm lên tiếng: “Ngài đã vất vả xếp hàng mua chúng mà, cũng nên tự mình đưa cho cò ấy chứ ạ.”
Lục Khiêm đưa tay lên che mât, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn: “Cho người đưa đến chổ ôn Noãn, bảo là của con bé và Minh Châu, nhờ con bé chuyển cho cò ấy! Đừng nói là tòi mua.”
Dù sao ông cũng có phần kiéu ngạo của mình, không muốn để cho người ngoài biết mình rung động với một đứa trẻ còn chưa lớn hết.
Rồi lại, lặng lẽ bỏ cuộc.
Lục Khiêm lặng im ngồi trong xe. Từ nhỏ đến lớn, õng chưa bao giờ cảm thấy tự ti, thế nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy Minh Châu được người khác tỏ tình, óng lại tự ti vò cùng.
Những gì óng có thế cho cò, so với chàng thanh niên trẻ kia, thực sự nhỏ bé không đáng kể…
Ông cảm thấy mình không xứng.
Pháo hoa vẩn nở rộ khắp trời, nơi nơi đều tưng bừng náo nhiệt, thê’ nhưng óng lại không biết, phía sau lưng ông, cồ gái nhỏ mà õng yêu tha thiết đang cò đơn đứng đó…
Đôi mắt cô đỏ ửng, khi tiếng chuông giao thừa vang lén, lặng lẽ gọi tén ông.
Chú Luc…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK