Rầm...
Lục Khiêm để mặc cô nổi giận.
Minh Châu nhìn ông, môi run rẩy nói: “Lục Khiêm, ông cảm thấy như vậy là tốt đối với tôi, là đã có bổn phận với hai đứa nhỏ, nhưng ông có hỏi tôi chưa, ông từng hỏi tôi thật sự muốn gì chưa? Mỗi lần ông ra quyết định đều là tự mình làm chủ, còn tôi trước giờ chưa từng có cơ hội tham gia.”
Cô đau lòng như vậy.
Lục Khiêm rất đau đớn, yết hầu khẽ động.
Minh Châu lau nước mắt, ngẩng đầu nói: “Ông nghĩ để lại mấy chục tỷ thì tôi sẽ tha thứ cho ông sao? Không, tôi sẽ không tha thứ, tôi vĩnh viễn sẽ nhớ mãi từng lần mà ông vứt bỏ tôi!”
Lục Khiêm không kìm lòng nổi.
Ông tiến lên khẽ ôm cô vào lòng, ôm lấy người mà ông sẽ không còn tư cách được ôm nữa.
“Minh Châu đừng khóc.
“Anh không từ bỏ, anh có chữa trị, anh còn muốn nhìn con của chúng ta ra đời, muốn nhìn Thước Thước trưởng thành lớn lên thành người, cưới vợ sinh con.
Minh Châu không cho ông ôm.
Cô tránh né ông.
Cô khẽ nhếch miệng cười lạnh: “Lục Khiêm, ông xem tôi là kẻ ngốc sao?”
Ông nói những lời này chỉ đơn giản để an ủi cô.
Trong lòng ông, ông đã tự phản án tử hình cho mình.
Hai người cách nhau một bước.
Lục Khiêm chăm chú nhìn cô, Minh Châu ổn định tâm tình rồi nói với ông: “Lục Khiêm, chúng ta dây dưa quá nhiều, nếu ông chết rồi không chỉ là tôi đau lòng, ông nghĩ đến bà cụ, nghĩ đến Ôn Noãn đi, ông nghĩ xem bọn họ dựa vào ai! Nếu ông là đàn ông thì chữa trị rồi sống tốt cho tôi đi!... Còn nữa, tôi không nợ tình cảm ông, tôi cũng không hứa hẹn ông khỏi bệnh thì sẽ ở cùng ông, chuyện duy nhất tôi có thể đồng ý là đứa nhỏ trong bụng tôi sinh ra sẽ gọi ông là bố, con bé cũng sẽ mang họ Lục! Còn về tên, đợi sinh ra ông đặt tên cho con bé, bây giờ thì suy nghĩ kỹ cho tôi đi!”
Đây là lần đầu tiên cô khí thế như vậy.
Nhưng cô lại sợ hãi, nói xong thì mở cửa chạy đi.
Hoắc Minh và thư ký Liễu đứng hút thuốc ngoài cửa, thấy cô thì lập tức dập thuốc.
Vẻ mặt hai người kinh ngạc.
Thư ký Liễu tươi cười, đi vào.
Hoắc Minh khẽ cười: “Cũng khí thế đấy! Không nhìn ra đấy!”
Minh Châu đỏ mặt.
Cô ấp úng nói: “Em nói bậy thôi!”
Dù sao cô vẫn là kiểu yếu ớt, dựa vào vai anh trai, trong lòng khó chịu khó nói nên lời.
Hoắc Minh khẽ xoa đầu cô: “Rất tốt! Đúng là thỉnh thoảng nên nổi giận, chẳng phải chị dâu em đôi khi còn đánh anh hay sao!”
Minh Châu đang muốn nói gì đó...
Trùng hợp, Ôn Noãn đem canh đến đúng lúc nghe thấy.
Ôn Noãn liếc nhìn Hoắc Minh.
Sau đó cô nhìn thấy mắt Minh Châu phiếm hồng, thầm nghĩ đã biết, cô nói với Hoắc Minh: “Anh đưa Minh Châu về nhà trước đi! Lát nữa tài xế công ty đến đón em là được.
Công ty Hoắc Minh còn có chuyện bèn gật đầu.
Ôn Noãn đẩy cửa đi vào.
Lục Khiêm ngồi trên sô pha, thư ký Liễu đang nhặt giấy tờ dưới đất, vừa khuyên ông ấy: “Cô gái nhỏ mà, ít nhiều cũng phải dỗ dành, ngài xem chuyện lớn như vậy ngài cũng không nói với cô ấy một tiếng, cô ấy chắc chắn sẽ nổi giận! Chi là giận dỗi cũng không phải là không yêu, chuyện này là ngài làm không tốt.”
Lục Khiêm khẽ hỏi: “Truyền Chí, tôi còn có cơ hội không?”
“Đương nhiên là có chứ!”
đến.
Ôn Noãn đi vào đặt canh xuống, rồi bưng một chén nhỏ
Cô bưng qua đưa cho Lục Khiêm.
“Minh Châu khóc sao?”
Lục Khiêm hỏi cô: “Nói cho cô ấy biết là ý của Hoắc Minh, hay là ý của cháu?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm ông ấy: “Là ý của hai bọn cháu!”
Lục Khiêm không nổi giận được.
Ông ấy bưng chén canh, uống hai ngụm cũng không có khẩu vị, nói: “Cậu không muốn cô ấy lo lắng! Tính cách cô ấy, cậu rõ nhất.”
Ôn Noãn dịu dàng nói: “Vậy cậu vì cô ấy, càng phải kiên cường hơn.”
Lục Khiêm sửng sốt.
Một lúc lâu sau, ông ấy mới hiểu dụng ý của Hoắc Minh.
Anh là sợ mình từ bỏ, nên mới nói cho Minh Châu...
Đôi mắt Lục Khiêm chợt nóng.
Ông ấy húp từng ngụm canh gà núi nấu nấm, cho dù không uống được cũng phải cố gắng có thể uống được thêm một chút, Ôn Noãn nói cho ông ấy, đây là gà núi do chính bà cụ tự mình nuôi lớn, vì nó mà còn ở trong núi cả nửa tháng.
Lục Khiêm rũ mắt: “Cậu có lỗi với bà cụ.”
Ôn Noãn từ bệnh viện về nhà.
Tình hình của Lục Khiêm không tốt, tâm trạng cô cũng không thể bình tĩnh.
Hoắc Minh tăng ca hơi muộn.
Đợi anh về, Ôn Noãn mới biết anh đã gánh vác phân nửa chuyện trong công ty Lục Khiêm, Ôn Noãn ít nhiều cũng đau lòng cho anh, đích thân cô nấu một tô mỳ cho anh.
Hoắc Minh thấy đói, ăn rất nhanh.
Ôn Noãn khẽ nói: “Công ty của cậu để em đi cho!”
Hoắc Minh nâng mắt nhìn.
Ôn Noãn khẽ vuốt ve gương mặt gầy gò của anh, thấp giọng nói: “Vốn dĩ anh đã gánh vác tập đoàn Hoắc Thị và Tây Á rồi, thêm công ty của cậu nữa, em sợ thân thể anh không chịu nổi! Hoắc Minh, em cũng đau lòng cho anh.”
Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm tay cô.
Ôn Noãn lại nói: “Sùng Quang và Hoắc Tây ban ngày đi học! Doãn Tư rất nghe lời, anh đến công ty nửa ngày cũng không vấn đề gì, buổi chiều lại quay về đút ăn cho Tiểu Hoắc Kiều.”
Hoắc Minh vừa ăn mỳ, vừa vân về tay cô.
Anh nói: “Bà Hoắc nghĩ rất chu toàn.”
Ôn Noãn nhìn anh chăm chú: “Em nói nghiêm túc với anh đấy.
Hoắc Minh ăn mì xong, lau miệng nói: “Anh nói với bố rồi, phía sau Hoắc Thị, tạm thời ông ấy toàn quyền quản lý, anh có thể có sức lực lo cho công ty của cậu, còn về việc em chăm sóc mấy đứa nhỏ đã đủ mệt rồi! Còn nữa... Ôn Noãn, anh không muốn Doãn Tư và Hoắc Kiều thiếu thốn mẹ bên cạnh. Lại nói em có rảnh thì có thể chăm sóc cho cậu.”
Anh sắp xếp rất tốt.
Ôn Noãn cũng không kiên trì, cô ừ một tiếng.