Sóng xung kích mạnh khiến Ôn Noãn choáng váng trong giây lát.
Khi cô bình tĩnh lại.
Rất đau... Rất đau...
Đứa bé hình như cảm nhận được nguy hiểm nên động liên tục, thậm chí Ôn Noãn có thể cảm giác được đứa bé đang không ngừng rơi xuống.
Đứa bé sắp sinh non rồi!
“Mẹ! Thím Ngô!” Ôn Noãn cố gắng gọi tên của họ.
...
“Ôn Noãn!”
...
Dì Nguyễn và thím Ngô đều bị thương ở mức độ khác nhau, trên người đều là máu, thím Ngô đã hôn mê.
Trên đùi dì Nguyễn có một vết thương khoảng hai mươi centimet.
Rất sâu, đang chảy máu không ngừng!
Bà bị đè dưới một tấm ván dày, hoàn toàn không thể cử động được, bà nằm rạp trên mặt đất nhìn Ôn Noãn đang bất lực, khàn giọng kêu to: “Có ai không... có ai không... cứu con tôi!”
Nhưng toàn bộ khu vực này đều bị nổ tung, mọi người đều bị nhốt, hoàn toàn mất liên lạc.
Không ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu của bà!
Ôn Noãn tuyệt vọng.
Cô biết nếu như không thể đến bệnh viện kịp thời thì đứa bé này sẽ không giữ được, thân thể cô không gắng gượng được bao lâu nữa...
Điện thoại, điện thoại đâu?
Cô nhịn đau bắt đầu sờ soạng.
Cô muốn gọi điện cho Hoắc Minh, chuyến bay của anh có lẽ vẫn chưa cất cánh.
Điện thoại di động cách Ôn Noãn năm bậc thang.
Khoảng cách ngắn ngủi này như khoảng cách giữa sống và chết, Ôn Noãn nhúc nhích cơ thể như sắp vỡ vụn, quá đau... Cô đứng dậy không nổi, chỉ có thể nằm sấp trên mặt đất, bàn tay cố gắng hết sức bò từng chút từng chút về phía bên kia.
Lúc xuống bậc thang, góc của cạnh bậc thang sượt vào bụng.
Ôn Noãn đau đến sắp chết.
Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, bụi bặm và mồ hôi quện trên tóc, trên mặt... gần như không nhìn rõ khuôn mặt của cô, nhưng cô vẫn liều mạng bò về phía điện thoại.
Khoảng cách chỉ có hai bước nhưng đã hao hết toàn bộ sức lực của cô.
Khi đầu ngón tay chạm tới điện thoại, cô thở hổn hển, xoay người lại để đứa bé hướng lên trên.
Tay Ôn Noãn run rẩy gọi số khẩn cấp.
Số một là số điện thoại của Hoắc Minh...
Điện thoại được kết nối, nhưng lại là giọng nói nhân tạo không hề có độ ấm.
[Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy!]
Mọi thứ xung quanh Ôn Noãn dường như trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại giọng nói trong điện thoại liên tục vang lên.
Xin lỗi, tắt máy...
...
Cô đờ đẫn cúp máy.
Cô không có thời gian để than khóc, cô muốn sống sót, cô muốn đứa bé sống sót, cô muốn mẹ cô cũng có thể sống sót, không có gì quan trọng hơn sống sót.
Cuộc gọi khẩn cấp số hai là Lục Khiêm, cậu của cô.
Điện thoại được kết nối, Lục Khiêm có lẽ là đang họp nên cũng không biết tình hình bên thành phố B.
Toàn thân Ôn Noãn run rẩy, dùng hết sức lực hô lên một tiếng: “Cậu, cứu con!”
Bên kia Lục Khiêm hơi giật mình.
Ngay sau đó, giọng nói gấp gáp của ông ấy vang lên: “Ôn Noãn, đừng gấp, nói cho cậu biết đã xảy ra chuyện gì?”
Tinh thần của Ôn Noãn đã hơi rã rời, cô gắng gượng một chút sức lực cuối cùng, khẽ thì thào: “Nổ tung rồi... Cậu...”
Điện thoại rơi xuống...
Lục Khiêm ở trong phòng họp, nước mắt rơi đầy mặt.
Thư ký là thân tín của ông ấy, lập tức đã tra ra được, nhỏ giọng nói: “Một khu dân cư cao cấp nào đó của thành phố B bị nổ khí ga, toàn bộ đường xá bị phong tỏa, hiện trường rất nghiêm trọng!”
Lục Khiêm cầm điện thoại di động không buông, bình tĩnh dặn dò: “Chuẩn bị chuyên cơ lập tức đi thành phố B! Ngoài ra điều động máy bay trực thăng bay vào khu dân cư XX, tôi muốn nhanh nhất… Nghe rõ chưa, không được lãng phí một giây một phút nào!”
Em gái Tiểu Noãn của ông ấy đã ra đi.
Con cháu của nhà họ Lục không thể xảy ra chuyện nữa!
Lục Khiêm đỏ mắt bước ra khỏi phòng họp.
Chưa từng có ai thấy ông ấy mất bình tĩnh như thế!
Lục Khiêm tới thành phố B, người của ông ấy đã hội hợp với người của Hoắc Chấn Đông, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Ôn Noãn đến bệnh viện.
Phòng sinh.
Đèn sợi đốt, bác sĩ và y tá bận rộn không ngừng.
“Thai nhi mới bảy tháng, chắc chắn là sinh non.”
“Dựa theo tình hình hiện tại không thể mổ, chỉ có thể sinh thường.”
“Có thể thuận lợi sinh ra hay không, chỉ có thể xem vận may của đứa bé này, nhưng ông Hoắc bà Hoắc, tôi muốn thông báo cho ông bà biết trước, tình trạng của đứa bé không ổn, dù cho có sinh ra thì tỷ lệ sống sót cũng rất thấp! Sản phụ… cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng!”
...
Bác sĩ nói nhiều như vậy, ý là nếu như không cần đứa bé này, Ôn Noãn có thể bớt đau đớn.
Dù sao thì đã bị thương thành như vậy, lại đau đẻ, quả thực không dám tưởng tượng!
Lục Khiêm đến, chỉ nghe thấy những lời này.
Hoắc Chấn Đông thấy ông ấy tới, cũng giống như tìm được một người có thể thương lượng, ý của ông và vợ là giữ Ôn Noãn, tuy rằng rất luyến tiếc đứa bé kia, nhưng... nhưng Ôn Noãn là người sống sờ sờ!
Bọn họ không có mặt mũi nào để cho người ta hy sinh vì nhà họ Hoắc như vậy!
Hoắc Chấn Đông khàn giọng nói.
Cơ mặt Lục Khiêm đều đang run rẩy, ông ấy liếc mắt nhìn xung quanh rồi hỏi: “Hoắc Minh đâu?”
Hoắc Chấn Đông đấm mạnh lên tường!
Ông không biết chuyện này, lúc nãy thư ký Trương tới nói, ông rất muốn lấy cái chết để nhận lỗi.
Ông càng hối hận hơn trước.
Lục Khiêm không hỏi nữa, ông ấy có thể dễ dàng đoán ra.
Ông ấy không nghĩ đến vấn đề bảo vệ mẹ hay bảo vệ con, ông ấy đi thẳng vào phòng sinh, điều này không phù hợp với quy định nhưng ông ấy không quan tâm, ông ấy nhất định phải gặp Ôn Noãn.
Hiện tại Ôn Noãn chắc chắn rất cần người cậu này ở cạnh bên.
Ôn Noãn đã tỉnh, cô nằm trên giường chịu đựng cơn đau đẻ.
Quần áo của cô ướt đẫm.
Cô giống như được vớt lên từ trong nước.
Lục Khiêm đi tới, khom lưng dán mặt với cô, sự an ủi đến từ tình máu mủ này người khác không thể cho, nước mắt Ôn Noãn lăn dài từ trên khóe mắt: “Cậu!”
Lục Khiêm kiềm chế cảm xúc, nhỏ giọng nói với bác sĩ của cô.
Ôn Noãn ngửa đầu nhìn đèn sợi đốt phía trên, ngón tay mảnh khảnh của cô đặt ở trên bụng, đứa bé này bầu bạn với cô suốt bảy tháng, tên đều đã nghĩ kỹ cả rồi, gọi là Hoắc Tây, chẳng phải là có hy vọng sống sót sao?
“Cậu, con muốn đứa bé!”
Cô muốn sinh đứa bé này, đứa bé này thuộc về cô.
Lục Khiêm đã sớm biết quyết định của cô, tính tình cô rất giống Tiểu Noãn.
Lục Khiêm từ trước đến nay đều rất thong dong, nhưng ngay lúc này giọng nói lại khẽ run rẩy: “Cậu ở bên ngoài với con, sinh đứa bé này ra!”
Ông ấy lại sờ đầu cô.
Sau đó ông ấy đứng thẳng người, đi ra ngoài.
Ông ấy tin tưởng Ôn Noãn, nhất định sẽ an toàn ra sinh đứa bé này...
...
Ôn Noãn không cho bất kỳ ai vào phòng sinh.
Bởi vì người nên ở bên cô nhất lúc này lại không ở đây.
Lúc cổ tử cung mở được tám ngón tay, cô đau đến hoảng hốt, trước mắt dường như xuất hiện khuôn mặt của Hoắc Minh.
Hoắc Minh... Hoắc Minh…
Trong lòng cô nhớ kỹ cái tên này, nhưng mỗi lần kêu gọi lại đau đớn khôn cùng.
Trong cơn đau đớn đó, cô nhớ tới lần đầu gặp gỡ của họ, nhớ tới sáng sớm anh kề sát vào tai cô khẽ gọi cô là Morning Dew, nhớ tới đêm tuyết anh ôm cô đánh đàn dương cầm, nhớ tới anh nghiêm túc nói với cô: “Ôn Noãn, anh muốn sống bên em cả đời!”
Hoắc Minh... Hoắc Minh...
Mỗi một lần gọi tên anh trong lòng, tình cảm của cô dành cho anh lại nhạt đi một chút.
...
Một tiếng khóc yếu ớt vang lên, một sinh mệnh nhỏ vừa chào đời, là Hoắc Tây.
Ôn Noãn nằm bất động trên giường sinh.
Khóe miệng cô nở một nụ cười, trong đầu là lời nói cuối cùng giữa cô và Hoắc Minh...
“Em thực sự không thoải mái... đứa bé trong bụng đá rất mạnh!”
“Là bé không ngoan sao?”
“Đứa bé chưa bao giờ như vậy! Anh đừng đi có được không? Em sợ sẽ xảy ra chuyện!”
“Nếu không đi, chuyến bay sẽ không kịp! Ngoan, nghe lời!”
...
Anh nhẹ nhàng gạt ngón tay cô ra, từng ngón từng ngón một, anh cười dịu dàng: “Em giống như trẻ con vậy, ba ngày sau anh nhất định sẽ trở về mà!”
…
Ôn Noãn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK