Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Châu sà tới, ôm lấy cánh tay anh.

Ở nơi đất khách nhà chồng thấy được anh trai ruột của mình, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết.

Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, nhìn về phía Cố Vân Phàm, cười lạnh: “Cậu muốn làm nhân tình của ai cơ?”

Cổ Vân Phàm nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh.

Mặc dù cậu ta vốn hay tùy hứng làm bậy nhưng thật sự mà nói cậu ta cũng không thể không thừa nhận Hoắc Minh quá loá mắt.

Người đàn ông kia sinh ra dường như đã được ông trời ưu ái.

Cậu ta hụt hẫng hỏi lại: “Như thế nào... Sợ?”

Hoắc Minh đưa một tay lấy hộp thuốc ra, châm một điếu, rít một hơi dài.

Cặp mắt hẹp dài xinh đẹp híp lại, nhìn chăm chú vào Cố Vân Phàm, cười khẽ: “Sao tôi lại phải sợ cậu! Tôi chỉ sợ Ôn Noãn nghe thấy thì không vui, bản thân cô ấy điểm gì cũng tốt chỉ có điều lại có thói ở sạch.

Cố Vân Phàm cũng không bỏ qua cho anh.

“Nghe nói Tổng Giám đốc Hoắc đã từng làm luật sư, mồm mép như thế này chắc còn già dặn hơn cả độ tuổi của anh rồi đấy!”

“Cũng thường thôi!”

“Ôn Noãn thích người đàn ông trưởng thành, mấy đứa trẻ trâu như cậu cần phải rèn luyện nhiều!”

Hai người đàn ông độc miệng không thèm thu chiêu.

Minh Châu nhìn mà trợn mắt há mồm.

Đúng lúc Lục Khiêm trở về, bên cạnh còn có Ôn Noãn và mấy đứa nhỏ đi cùng, ông đang bế Hoắc Tây trên tay.

Tiểu Hoắc Tây được chiều chuộng vô cùng.

Khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mềm mại dán sát vào người Lục Khiêm, thân mật gọi ông là ông cậu.

Lục Khiêm nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé, truyền hơi ấm cho cô bé.

Ông nhìn cảnh tượng này, cười: “Hôm nay náo nhiệt ghê!”

Cố Vân Phàm thấy ông thì không dám lỗ mãng nữa, cung kính gọi một tiếng: “Ngài Lục.”

Lục Khiêm liếc mắt nhìn Minh Châu một cái, Minh Châu lập tức dịch tới, đứng ở bên cạnh ông.

Bà cụ và ông Cổ cũng đi dạo xong, quay trở về.

Lục Khiêm lấy phong thái của chủ nhà, mời ông Cổ và Hoắc Minh tới phòng trà tán gẫu, còn Cố Vân Phàm đến cả ngồi cũng chưa đủ tư cách, chỉ có thể đứng ở một bên để nghe.

Minh Châu nhìn theo hướng bọn họ rồi đi.

Cô ấy lặng lẽ nói nhỏ với Ôn Noãn: “Nhìn cậu của chị với anh trai một cái là biết hai người không đồng trang lứa.

Ôn Noãn đang có thai.

Cô đứng trong khu vườn cổ của nhà họ Lục, vuốt nhẹ cái bụng nhỏ rồi mỉm cười: “Sao nào, chê cậu già rồi sao, chị thấy mấy năm nay em rất thích mà!”

Căn bản Minh Châu nói không lại cô, hơn nữa cũng không dám.

Dì Nguyễn cũng đi theo, cầm áo choàng lông dê phủ thêm cho Ôn Noãn: “Các con cứ trò chuyện, mẹ đi với bà cụ.”

Ôn Noãn dạ một tiếng.

Mặt mày cô trông rất dịu dàng, vô cùng đẹp.

Minh Châu có hơi hâm mộ, duỗi tay sờ bụng cô, thầm nghĩ, có phải người phụ nữ nào mang thai cũng sẽ xinh đẹp vậy không, đáng tiếc năm đó khi mình có thai Thước Thước sống quá chật vật, đừng nói tới xinh đẹp, không có mùi đã là không tôi!

Ôn Noãn cho bọn nhỏ đi chơi.

Sùng Quang là bạn giúp việc nhỏ của cô, dắt các em trai em gái đi chơi.

Ôn Noãn và Minh Châu đi vào phòng riêng.

Phòng ngủ của Ôn Noãn ở phía Nam, thiết kế phù hợp, vào đông rất là ấm áp.

Minh Châu đỡ cô ngồi xuống, lại giúp cô cởi áo khoác.

“Chị dâu cứ từ từ thôi”

Ôn Noãn liếc mắt nhìn cô ấy một cái, ý cười ngập tràn: “Không cho cho chị bao lì xì sao, mợ nhỏ?”

Minh Châu rót cho cô một ly nước sôi để nguội.

Cô ấy uốn éo chạy tới bên người Ôn Noãn làm nũng: “Ôn Noãn, chị không được nói chuyện này nữa! Anh trai sẽ đánh chết em!”

Ôn Noãn không cho cô ấy nói bậy.

“Tết nhất, còn khoảng hơn một tháng là em sẽ phải kết hôn, nói lời may mắn một chút.

Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu.

Ôn Noãn lấy một bao lì xì ra: “Tiền mừng tuổi!”

Minh Châu nhận lấy, gào lên một tiếng.

Vừa mở ra nhìn thì thấy đó là một đôi bông tai trân châu vô cùng xinh đẹp, nhìn tỉ lệ là biết là sản phẩm hàng đầu của Nam Dương.

Cô ấy đeo lên, vô cùng phù hợp với bộ váy lông dê đang mặc trên người.

Sặc sỡ loá mắt.

Cô ấy rất là thích, vuốt lỗ tai: “Ôn Noãn, chị đúng thật là có mắt nhìn.”

Ôn Noãn lại thuật lại lời vợ chồng Hoắc Chấn Đông dặn dò một lần, lời nói biểu cảm có sự uy nghiêm của người làm chị dâu. Minh Châu hoàn toàn bị huyết thống đè nén, cũng không dám đòi làm mợ nhỏ nữa.

Ôn Noãn đã đạt được mục đích, thấy có chuyển biến tốt thì dừng lại.

Cô dịu dàng hỏi: “Đã quen chưa?”

Minh Châu biết cô thật lòng đối xử tốt với mình, bỗng dưng vô cùng cảm động, nhẹ giọng nói: “Bà cụ đối với em rất tốt, Lục Khiêm cũng rất tốt.”

Ôn Noãn đã yên tâm.

Minh Châu nhớ tới Cố Vân Phàm kia, không yên tâm hỏi: “Anh ta ăn vạ ở đây, có ảnh hưởng tới tình cảm giữa chị và anh trai em không?"

Ôn Noãn chọc nhẹ đầu cô ấy, vẫn không trả lời.

Chỉ là vào bữa tiệc tối, cô không tham dự, nói rằng thân mình không thoải mái.

Trong sảnh lớn của nhà họ Lục bày một bàn ăn phong phú, nghe nói Ôn Noãn không tới, trong mắt bố con nhà họ Cố đều tỏ ra mất mát.

Bà cụ cười cười.

Bà nói: “Phụ nữ mang thai không muốn ăn uống là chuyện thường ngày. Minh, cháu đi xem con bé đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK