Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Cố Vân Phàm thâm thúy.

Ông ta nhìn An Nhiên rồi nói: "Cuộc hôn nhân này là liên hôn! Tình hình của nhà họ Cố cô là người rõ nhất, cuộc liên hôn này có thể dẹp yên lục tục trong nội bộ, tại sao lại không làm?"

"Nhưng tổng giám đốc Cố, ngài vui sao?"

"Cố Thị, quyền lực... thật sự là thứ mà ngài muốn sao?"

"Đôi lúc rảnh rỗi, tổng giám đốc Cố lại nhớ về bản thân trên những trận đua xe kia thì sao?"

...

Cố Vân Phàm nhìn chằm chằm vào cô ấy, cô ấy vừa là cấp dưới, vừa đồng đội, và cũng được tính là vãn bối của người thân. Vì thức trắng đêm chưa ngủ nên mắt ông ta hơi đỏ, lúc này trông càng đáng sợ.

"An Nhiên có biết mình đang nói gì không?"

An Nhiên mím chặt môi, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn nói: "Tôi chỉ không muốn tổng giám đốc Cố để lỡ mất cơ hội cuối cùng. Tổng giám đốc Cố cũng không còn trẻ nữa, sau này cơ hội gặp được tình yêu đích thực không còn nhiều! Bây giờ quay đầu... vẫn còn kịp."

Mấy chữ cuối, giọng cô ấy còn run run.

Cố Vân Phàm trừng mắt nhìn cô ấy.

Ông ta chưa bao giờ nghiêm khắc với cô ấy như thế này, cứ như thể muốn xé nát cô ấy vậy, nhưng An Nhiên không hối hận, cô ấy cảm thấy cô ấy nói ra cũng là giải thoát cho chính mình.

Nhưng cuối cùng, Cố Vân Phàm lại chậm rãi nói: "An Nhiên, những gì cô biết về tôi mới chỉ là bề nổi! Cố Vân Phàm của bây giờ không còn là Cố Vân Phàm trên các trận thi đấu ngày trước nữa rồi, con người rồi sẽ trưởng thành, huống hồ... là tôi!"

Nói xong ông ta đi ra ngoài, ông ta đi ngang qua An Nhiên.

An Nhiên đứng yên ở đó, hồi lâu...

"An Nhiên."

Một giọng nói dịu dàng vang lên, An Nhiên ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Tùy Vân, mẹ của Cố Vân Phàm.

Hôm nay con trai làm đám cưới, Tùy Vân ăn mặc đẹp đẽ.

Bà ấy đã gần 70 tuổi rồi, nhưng bảo dưỡng tốt nên vẫn xinh đẹp.

Tùy Vân dịu dàng nói: "An Nhiên, cảm ơn cháu đã tới! Cháu biết đấy, người làm mẹ lúc nào cũng mong con mình hạnh phúc, tuy nó đã qua tuổi 40, biết tự đưa ra quyết định... Có thể cho bác gặp Tư Ỷ không?"

An Nhiên hồi thần, cô ấy vội vàng chào rồi thấp giọng nói: "Có lẽ cô ấy đang khóc ạ."

Nói xong, cô ấy lại thật thà nói: "Mấy năm nay, tổng giám đốc Cố đối xử với cô ấy tốt thì tốt thật đấy, nhưng tính tình được nuông chiều, lát nữa có chỗ nào đụng chạm đến bác mong bác bỏ qua."

Tùy Vân cười: "Làm gì có chuyện đó! Bác vẫn chưa có cơ hội gặp con bé đây này, Vân Phàm giấu kỹ quá."

An Nhiên đi gõ cửa: "Tư Ỷ, là tôi đây!"

Một lúc sau, Lý Tư Ỷ mới ra mở cửa.

Trông cô ấy rất nhếch nhác, trông kém xinh hơn nhiều so với lúc tới, mái tóc đen như tổ quạ, lớp trang điểm trên mặt cũng nhòe hết, nhưng từ đường nét trên khuôn mặt thì vẫn có thể nhìn ra cô ấy là một cô gái xinh đẹp.

Tùy Vân không những không giận, trái lại bà ấy còn cười nói: "Nhìn một cái là biết hay đánh lộn với Vân Phàm."

Lý Tư Ỷ trợn tròn mắt.

Bọn họ chưa gặp nhau lần nào, nhưng Lý Tư Ỷ biết bà ấy.

Bà ấy là nhà văn nổi tiếng, và cũng là mẹ của Cố Vân Phàm.

Nhiều lần cô ấy khát khao lão già kia có thể dẫn cô ấy đi gặp Tùy Vân, nhưng ngoại trừ việc chiếm lấy cơ thể cô ra thì chưa bao giờ ông ta... không ngờ vào ngày ông ta kết hôn, cô ấy lại gặp được.

Thật châm chọc biết bao!

Lý Tư Ỷ ngây người một lúc chưa tỉnh táo lại.

An Nhiên lúc nào cũng là người lý trí, cô ấy kéo người vào phòng rồi đi pha trà.

Lý Tử Ỷ rửa qua cái mặt, sau đó cô ấy thấy An Nhiên rót trà cho Tùy Vân, trong lòng không khỏi suy nghĩ, người như An Nhiên mới là cô con dâu mà Tùy Vân thích, còn mình chỉ biết khóc lóc om sòm, đánh lộn với Cố Vân Phàm.

Dù sao bây giờ cũng chia tay rồi, cô ấy cũng suy nghĩ thông suốt, dứt khoát hào phóng luôn.

Cô ấy nghiêm túc xin lỗi Tùy Vân.

Tùy Vân kêu cô ấy qua, chóp mũi Lý Tử Ỷ cay cay, rửa mặt xong khuôn mặt trắng nõn lại hơi ửng đỏ: "Bác không trách cháu à?"

Tùy Vân lắc đầu.

Bà ấy thật lòng thương đứa bé này, trẻ như này mà đi theo Vân Phàm ba năm, rõ ràng có gia thế tốt như thế mà lại đồng ý nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đến bà ấy còn cảm thấy không đáng.

Lý Tư Ỷ ngồi xuống cạnh bà ấy.

Tùy Vân tháo chiếc vòng phỉ thủy đang đeo trên tay ra đưa cho cô ấy, nhìn độ tinh khiết thì ít nhất cũng phải trị giá mấy nghìn vạn, Lý Tư Ỷ không dám nhận, không phải cô ấy sợ giá tiền của nó mà là sợ nó có ý nghĩa không tầm thường.

Tùy Vân lại khăng khăng đưa cho cô ấy.

Tùy Vân nói: "Chiếc vòng tay này bác đã đeo nó rất nhiều năm, nó vẫn hoàn hảo không sứt mẻ gì! Tư Ỷ, bác hy vọng cuộc đời cháu sau này cũng giống chiếc vòng tay này, hoàn mỹ vô khuyết!"

Lý Tư Ỷ không kìm được lại khóc.

Tùy Vân ôm cô ấy, bà ấy rất dịu dàng rất dịu dàng nói: "Xin lỗi, bác thật lòng xin lỗi! Là Vân Phàm không tốt."

Lý Tử Ỷ khóc rất lâu, Tùy Vân rất kiên nhẫn dịu dàng với cô ấy.

An Nhiên vẫn nhìn họ, cô chợt nhớ đến Hoắc Doãn Tư, nhớ đến Lâm Hi.

...

Buổi tối, Cố Vân Phàm đứng ở tầng hai biệt thự hút thuốc.

Áo sơ mi trắng, quần tây đen.

Tuy đẹp trai anh tuấn, nhưng không nhìn ra tí dáng vẻ vui mừng nào.

Ông ta vừa hút thuốc, vừa nghĩ về Lý Tư Ỷ, lúc chạng vạng An Nhiên gửi tin nhắn báo cho ông ta biết, bọn họ đã về thành phố B rồi, bọn họ không nhắc đến Lý Tư Ỷ, nhưng ông ta nghĩ chắc cô ấy đã khóc rất lâu!

Một đôi tay ôm ông ta từ sau lưng.

Bà Cố xinh đẹp đang tựa đầu vào lưng ông ta, sau đó dịu dàng nói: "Anh đang nhớ cô ấy à?"

Cố Vân Phàm vỗ tay cô ấy rồi khàn giọng nói: "Không!"

Đàn ông nói dối, phụ nữ thông minh đều biết tiến lùi.

Bà Cố đưa tay ra, dập mẩu thuốc trên tay ông ta: "Đi tắm đi được không, không còn sớm nữa!"

Cố Vân Phàm hiểu ý của cô ta.

Đây là phòng cưới của ông ta và cô Vương đây, phía sau chính phòng ngủ chính của bọn họ.

Bọn họ đều không còn trẻ nữa, tuy là liên hôn nhưng cũng phải nối dõi tông đường, sinh người thừa kế chính tông cho Cố Thị.

Đây là nhận thức chung của ông ta và bà già kia.

Muốn sinh con, thì phải làm chuyện kia!

Trong lòng Cố Vân Phàm rất phiền muộn, nhưng ông ta vẫn ném mẩu thuốc vào thùng rác bên cạnh, sau đó quay người hôn người vợ mới một cái: "được!"

Nhưng hôn xong, ông ta lại ngẩn người.

Bà Cố đã tắm, nhưng trên mặt vẫn còn lớp trang điểm, rất xinh nhưng cứ có ngăn trở gì đó.

Làm ông ta có cảm giác như đang hôn một người giả vậy.

"Sao vậy?" Bà Cố nở nụ cười như gió xuân.

Cố Vân Phàm nhìn cô ta một lúc, mãi một lúc sau ông ta mới nói: "Không có gì! Lớp trang điểm rất xinh!"

Ông ta đi tắm, tắm xong hai vợ chồng vào thẳng việc chính.

Nhưng chú Cố trước giờ luôn dũng mãnh, thế mà giờ có lòng mà không có sức... thử mấy lần, ông ta ngã người sang bên cạnh rồi đưa tay che mắt mình lại, khẽ nói: "Xin lỗi, hôm nay thật sự quá mệt!"

Bà Cố là lần đầu tiên, nên nhu cầu cũng không dồi dào, cô ta săn sóc nằm cạnh ông ta rồi dịu dàng nói vào gáy ông ta: "Chắc là dạo này nhiều việc quá! Để hôm sau đi!"

Cố Vân Phàm nằm một lúc, rồi kéo chăn ra: "Anh đi tắm!"

Trong phòng tắm, ông ta nghĩ mãi mà không hiểu, tại sao lại xảy ra tình huống như vậy.

Chưa bao giờ có!

Tuy ông ta đã hơn bốn mươi, nhưng thể lực tinh lực vẫn dồi dào, lúc khỏe nhất còn điên cuồng với con bé Lý Tư Ỷ đến gần sáng, làm đủ sáu lần, làm cho người khóc.

Bây giờ, ông ta còn không thỏa mãn được nhu cầu cơ bản của vợ mình.

Cố Vân Phàm khá áp lực, không có người đàn ông nào không để ý chuyện này.

Ông ta cũng cho rằng, đây chỉ là sự cố.

Nhưng một tháng sau, bọn họ đã thử năm sáu lần, không có một lần nào thành công, một tháng sau bà Cố xinh đẹp vẫn còn trinh, sau nhiều lần Cố Vân Phàm cũng không muốn thử nữa.

Ba tháng sau, ông ta tình cờ phát hiện vợ mình đang nói chuyện điện thoại tán tỉnh người khác.

Tiếp đó, trên người vợ ông ta có dấu hôn, sau đó... mang thai!

Cô ta khóc lóc quỳ xuống nhận lỗi với ông ta, nói rằng mình không kìm lòng được, nói rằng mình nhất thời bị ma ám nên đã làm chuyện đó với một nhân viên pha chế rượu, cô ta thề sẽ đi phá thai bỏ đứa bé này đi, cô ta nói rằng cô ta muốn làm người vợ tốt của ông ta.

Lúc đó, Cố Vân Phàm ngồi trên sô pha.

Ánh đèn sáng trưng, ông ta cúi đầu nhìn người vợ mới cưới của mình, cô ta rất xinh đẹp gợi cảm, nhưng ông ta không thích cô ta, thậm chí còn không thể phát sinh quan hệ với cô ta, cô ta mới hơn 30 tuổi, cô ta có nhu cầu cơ thể nên muốn tìm đàn ông bên ngoài an ủi, chỉ có điều cô ta không hiểu những cái đó, không bảo vệ tốt chính mình.

Bỏ đứa bé, là chuyện quá tàn nhẫn với cô ta.

Cố Vân Phàm khẽ nói: "Giữ lại đi! Đừng nói với người khác!"

Ông ta phủi tàn thuốc, nói tiếp: "Cắt đứt với người đàn ông đó, nếu sau này cô vẫn muốn tìm tình nhân, tôi sẽ tìm cho cô, vừa sạch sẽ vừa nghe lời vừa biết phục vụ."

Lúc đó, bà Cố khóc to.

Cô ta khóc lóc nói: "Vân Phàm, em yêu anh!"

Cố Vân Phàm bật cười, ông ta xoa nhẹ lên mặt cô ta rồi nói: "Cái cô yêu chỉ là thân phận bà Cố mà thôi! Tôi không yêu cô, nhưng tôi sẽ thu dọn cục diện rối rắm cho cô. Vả lại, chúng ta cũng cần một đứa bé!"

Tối đó, ông ta chuyển ra khỏi phòng ngủ chính.

Sự khoan dung rộng lượng của ông ta, không hề khiến bà Cố bớt phóng túng lại, sau khi sinh hạ một cô con gái cô ta lại ngoại tình tiếp, lần này cô ta chơi thả ga luôn, cô ta ăn chơi bên ngoài rất hăng không có tí dáng vẻ nào của phụ nữ đã có chồng, đứa bé cũng mặc kệ...

Khi đứa trẻ được nửa tuổi, bà Cố chết trong một vụ tai nạn xe cộ.

Lúc đó, người tình cũng ở trên xe.

Lúc trước khi chết, ở bệnh viện cô ta nhìn Cố Vân Phàm rồi nói một câu: "Vân Phàm, em yêu anh!"

Cố Vân Phàm không rơi một giọt nước mắt nào.

Ông ta chỉ ôm đứa trẻ nửa tuổi, đưa cô bé cho cô ta xem một lần, ông ta nói: "Tôi sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé, con bé mãi mãi là thiên kim nhà họ Cố, nó sẽ sống một cuộc đời vô ưu vô lo."

Cái gì gọi là vô ưu vô lo đây.

Ông ta chợt nghĩ, chắc là giống như Lý Tư Ỷ nhỉ!

Con gái của tổng giám đốc Cố được đặt tên là Cố Tư Kỳ, mỗi ngày sau khi tan làm, ông ta sẽ bế đứa bé rồi gọi Tư Kỳ Tư Kỳ... Tư Ỷ.

Đây là nỗi nhớ nhung của tổng giám đốc Cố.

...

Mười giờ đêm An Nhiên mới về đến thành phố B.

Lâm Hi đã ôm cốc trà sữa yêu thích ngủ say rồi, người bố trẻ vẫn đang giải quyết công việc ở phòng khách tầng dưới, tiện thể trông cửa luôn.

Khi chiếc xe chạy vào, Hoắc Doãn Tư đứng dậy đi ra.

Trong bóng đêm, hai người bước xuống xe.

Trước giờ Hoắc Doãn Tư ăn nói khá sắc bén, anh ấy đút tay túi quần, cúi đầu châm điếu thuốc: "A! Tổng giám đốc An ra ngoài một chuyến, còn nhặt được một đứa con ghẻ về à? Tìm mẹ ghẻ cho Lâm Hi đấy à?"

An Nhiên tức đến nỗi không thèm nói chuyện.

Mắt Lý Tư Ỷ sưng như quả hạch đào, cô ấy trừng mắt nhìn Hoắc Doãn Tư: "Nếu không phải là không có nơi nào để đi, thì anh nghĩ tôi muốn tới chắc, anh nghĩ tôi thích nhìn cái mặt thối này của anh chắc!"

Hoắc Doãn Tư nhìn cô ấy, rồi lại nhìn người kia nhà mình.

Vành mắt cũng đỏ hết lên rồi, chắc là khóc cùng cô ấy rồi!

Hoắc Doãn Tư khẽ hừ một tiếng: "Tôi chỉ thu lưu cô một tuần! Một tuần sau cô nhanh về nhà đi."

Lý Tư Ỷ không thèm nhìn anh ấy.

Cô ấy nhìn An Nhiên: "Sao cô chịu được anh ta vậy! Suốt ngày chả nghiêm túc gì cả, rõ ràng trong lòng nhớ cô chết đi được, thế mà ngoài miệng cứ ra vẻ không quan tâm! Giả vờ giả vịt quá thể!"

Hoắc Doãn Tư đá đá mặt cỏ: "Lý Tư Ỷ, bây giờ cô đang đứng trên đất nhà tôi đấy."

Lý Tử Ỷ mặc kệ anh ấy, cô ấy đi vào biệt thự: "Lâm Hi ở phòng nào? Tôi muốn ngủ với cậu bé."

Hoắc Doãn Tư hò cô ấy: "Mặt cô như này sẽ làm thằng bé sợ đấy! Tầng ba tùy cô chọn một phòng."

Lý Tư Ỷ đã đi xa rồi.

An Nhiên cũng định đi, Hoắc Doãn Tư ngăn cô ấy lại: "Biến mất hai ngày, không giải thích một chút à?"

An Nhiên cắn môi: "Giải thích? Giải thích cái gì?"

Hoắc Doãn Tư không nói gì, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào mắt cô ấy, bỗng nhiên anh ấy đưa tay ra kéo cô ấy vào lòng, vòng eo của cô ấy trực tiếp khảm trong lòng anh ấy, anh ấy còn bóp nhẹ vào eo cô, sau đó vừa tức vừa trêu: “"Ăn mặc như này đi tham dự hôn lễ của tổng giám đốc Cố, em không ngại long trọng quá à?"

An Nhiên cúi đầu nhìn quần áo của mình.

Đúng là có hơi lộ dáng.

Cô ấy khẽ nói: "Đây là quần áo của Tư Ỷ."

Hoắc Doãn Tư ép cô ấy sát vào thân xe, bàn tay luồn vào trong áo, anh ấy lẩm bẩm: "Hóa ra là quần áo của người khác! Làm sao bây giờ, bây giờ anh muốn lột nó ra..."

An Nhiên cảm thấy anh ấy quá cợt nhả...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK