Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tim Lục U đập nhanh hơn.

Giọng nói của Diệp Bạch càng dịu dàng hơn so với khi nãy: “Anh chưa từng thích ai cả! Lục U, từ sau khi chúng ta kết hôn, anh chưa từng có ai khác.”

Lục U nghe xong liền cảm thấy khổ sở.

Cô muốn hỏi anh, vậy tại sao anh lại còn muốn vứt bỏ cô?

Nhưng mà cô là người nhút nhát, cuối cùng vẫn không thể mở miệng…

Nửa giờ sau, hai người đi vào căn biệt thự của Diệp Bạch.

Xe mới vừa đi vào, con Labrador tên Gina lập tức chạy tới, nó còn biết cười, vừa cười vừa cọ cọ cạnh cửa xe.

Lục U có chút để ý tên của nó, không muốn phản ứng.

Diệp Bạch cởi đai an toàn, cười nhạt: “Tên nó là do chủ nhân ban đầu đặt, trùng hợp thôi.”

Lục U ngồi trên xe không nhúc nhích.

Diệp Bạch xuống xe, Labrador nhảy dựng lên, cùng anh thân mật… Diệp Bạch chơi với nó một lát rồi đột nhiên mở ra cửa xe, con chó kia vừa thấy Lục U liền tiến lên cọ cọ.

Lục U không muốn chơi với nó.

Nhưng nhìn bộ lông vàng óng mượt mà kia, vừa mềm mại vừa xinh đẹp của nó, hơn nữa nó đặc biệt thích lại gần con người.

Lục U mới miễn cưỡng xoa nó một chút.

Labrador sung sướng lắc lắc cái đuôi.

Lục U muốn nói chuyện với Diệp Bạch, nhưng vừa ngẩng đầu cô đã thấy nao nao… Diệp Bạch đứng dưới ánh trăng chăm chú nhìn cô, đôi mắt đen nhánh hàm chứa những cảm xúc khó nói.

Lục U xuống xe, xoa xoa đầu chó: “Đặt tên mới cho nó đi!”

Diệp Bạch dịu dàng cười cười: “Em đặt đi!”

Lục U suy nghĩ một chút, mãi cũng không nghĩ được tên gì hay, liền nói: “Vậy cứ gọi nó là Labrador đi!”

Labrador lắc lắc đuôi ra vẻ không đồng tình.

Diệp Bạch vỗ vỗ đầu nó, nói: “Đặt là Đa Đa đi!”

Tuy rằng cái tên Đa Đa cũng không hay lắm, nhưng còn hơn Labrador nhiều, Labrador… Ăn nhiều, kéo nhiều!

Đối với cái tên này, Lục U không tỏ nhiều cảm xúc.

Vào biệt thự, Diệp Bạch cắt cho Lục U một đĩa trái cây, còn có một phần sữa chua làm thủ công… Anh lấy cho cô một quyển notebook để cô làm việc, còn anh thì đến phòng bếp làm đồ ăn cho cô.

Lục U quá gầy, anh muốn vỗ béo cho cô lên mấy cân.

Khi Lục U đang ăn trái cây, Labrador cũng muốn ăn, ở bên cạnh… thèm nhỏ dãi.

Lục U cho nó hai miếng dưa mật.

Cô nhìn chó ăn trái cây, cũng không còn hứng vẽ truyện tranh, âm thanh từ phòng bếp truyền đến luôn quấy nhiễu cô, cô không biết đêm nay về cùng Diệp Bạch là đúng hay sai…

Anh trai cô nói, nên cho Diệp Bạch một cơ hội.

Cơ hội thì cô đã cho rồi, nhưng cô biết, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

Loại cảm giác không thoải mái này chính là thứ khiến họ càng xa cách.

Diệp Bạch làm xong đồ ăn đi ra thì thấy Lục U ngẩn người, notebook đang mở… Nhưng trên bảng vẽ trống rỗng.

Diệp Bạch rút notebook ra: “Không có hứng thì đừng làm.”

Lục U giương mắt nhìn anh.

Bốn mắt nhìn nhau, lẫn nhau đều biết đối phương đang suy nghĩ gì, hồi lâu sau Lục U mới mở miệng: “Diệp Bạch, tôi cần thời gian.”

Diệp Bạch nở nụ cười.

Khi anh cười rộ lên, gương mặt góc cạnh càng thêm khắc sậu, có sự gợi cảm của đàn ông trưởng thành.

Anh nhéo nhéo khuôn mặt non mềm của cô, dịu giọng nói: “Anh đang nói chuyện công việc, em nghĩ đi đâu vậy!”

Lục U cắn môi!

Diệp Bạch vẫn từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn cô, một lát sau anh cúi đầu hôn lên môi cô, thẳng thắn thành khẩn nói: “Thật ra anh rất muốn!”

Không khí trở nên có chút khó nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK