Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm, ôn Noãn tỉnh lại.
Cò hoảng hốt không thòi, tưởng như mình đang chìm trong một giấc mơ.
Trong cơ mơ, Hoắc Minh khôi phục trí nhớ, anh dịu dàng nói: “ôn Noãn, anh về rồi đây!”
Ôn Noãn ngồi dặy.
Vươn tay lần mò, khóe mắt trào ra dòng lệ lạnh buốt.
Trước cửa phòng ngủ, Hoắc Minh bưng bữa sáng, thấy cô khóc thì khàn giọng nói: “Sao lại khóc rồi?”
Anh bước tới đặt bữa sáng lên đau giường, sờ trán cò kiếm tra: “Hết sốt rồi!”
Ôn Noãn nhìn thẳng vào anh.
Mũi cò hơi phiếm hồng, tròng đáng thương cực kỳ, khiến người đàn ông xót xa không thôi, Hoắc Minh cúi đầu nói: “Đừng nhìn anh như vậy, anh sợ mình không nhịn được mất.”
Cánh mòi ôn Noãn run run, cuối cùng cũng không có can đảm hỏi thẳng.
Một lát sau, cò mới bình tĩnh lại một chút: “Sao anh lại ở đây?”
Hoắc Minh dựng một cái gối sau lưng cỏ, bưng cháo cho cò ăn, nhưng ôn Noãn lại không chịu động đến, nuốt được mấy miếng bổng nhớ ra bản thân chưa đánh răng…
Biểu cảm trên mặt cô có chút đáng yêu.
Hoắc Minh không nhịn được mà vươn tay ra, nhéo nhéo má cò: “Tình huống đặc biệt nén anh mới tha cho em đấy!”
Ôn Noãn lắc đều: “Không có khấu vị.”
Cò vẩn muốn hỏi tại sao anh lại ở đây…
Hoăc Minh nghiêng người về phía cỏ, gương mặt anh tuấn sát lại rất gần cò, gần đến mức hô hấp giao hòa rối loạn, con ngươi màu đen của anh nhìn cò chăm chú, giọng điệu dịu dàng đến lạ thường: “Ly hôn à? ốm thành thế này mà còn muốn chịu một mình!”
Ôn Noãn muốn tránh đi, lại bị anh giữtừ phía sau, một bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy eo cô.
Chậm rãi vuốt ve.
Không phải ham muốn tình dục, chỉ là muốn chiếm hữu cò.
Anh vừa đẹp trai, lại trêu chọc dịu dàng như thế, nói thật ôn Noãn cũng không cưỡng lại nổi, nhưng vẩn mạnh miệng nói: “Tỏi có thể để người khác chăm sóc mình.”
“Hạ Như Lâm? Hay là tên … họ Bạch kia?… Ôn Noãn, trong lòng em có bọn họ không, nếu có tại sao em lại từ chối bọn họ?”
Ôn Noãn bị anh giữ riết, bắt đầu thấy hơi khó thở.
Cảm giác buồn nõn quen thuộc lại ập đến…
Hoẳc Minh thấy sắc mặt của cò không ổn nên hơi buông tay ra, rót nước cho có uống thuốc.
Cả người ôn Noãn toát mồ hòi.
Cò nhớ hóm nay đã hẹn người đi xem đất.
Hoăc Minh đế cò nằm xuống, thấp giọng: “Nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói sau, anh đi thay em.”
ón Noãn hơi sửng sốt.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, là giọng của Hạ Như Lâm.
Hoăc Minh nhìn ôn Noãn, ôn Noãn cũng nhìn anh.
Một lúc lâu sau, anh mới đứng dậy đi ra cửa, Ôn Noãn gọi anh: “Anh đừng mở cửa…”
Hoắc Minh hừ nhẹ: “Không được để người khác thấy anh sao?” Anh nói xong bèn đấy cửa ra.
Bên ngoài quả thật là Hạ Như Lâm, anh ta còn đang cầm một phần ăn sáng trong tay.
Khi đối diện với Hoắc Minh, bầu không khí khó nói nên lời, nhưng Hạ Như Lâm lập tức cười nhạt: “Tống Giám đốc ôn thấy khỏe hơn chưa?”
“Hạ sốt rồi, nhưng tinh thần vẫn chưa ổn lắm.”
Hoằc Minh bước lùi mấy bước, đế anh ta vào phòng.
Hạ Như Lâm gật đau, đặt bữa sáng xuống.
Đương nhiên anh ta cũng thấy bữa sáng được đặt trên đầu giường, ánh mât hơi buồn buồn.
Tử đầu đến cuối, anh ta biết mình không có cơ hội nào, không chỉ là ôn Noãn âm thầm từ chối, mà còn là lúc trước Hoắc Minh từng nhận ra nãng lực của anh ta, cho anh ta một cơ hội, có thế nói nếu không có Hoắc Minh, sẽ không có Hạ Như Lâm của ngày hõm nay…
Hạ Như Lâm không thể nào làm ra chuyện bội bạc như vậy.
Sau đó, anh ta và Hoắc Minh cùng nhau thảo luận về miếng đất kia.
Ôn Noãn nâm trén giường, yếu ớt nghe…
Sau đó cò ngủ thiếp đi, nhưng trước khi mất ý thức, cò thấy như bản thân đã tìm về được cảm giác thoải mái khi có người đế nương tựa. Giống như lúc cò được ăn cả ngã v’ẽ không mà lao xe thẳng về phía Kiều An, khỏng phải là cỏ không sợ, nhưng đã có một đòi tay ấm áp ỏm lấy cô, nói với cò: “On Noãn, đừng sợ.”
Loại cám giác an toàn này, trước giờ chỉ có Hoắc Minh mới có thế cho cò.
Khiến cho ôn Noãn chí muốn hãm sâu vào trong đó…
*
Ôn Noãn ngủ ở khách sạn cá một ngày.
Khi màn đèm buông xuống, chân trời đã nổi lên ráng đỏ, áng mây như nhuốm lửa, rực rỡ và đồ sộ trôi trên nền trời.
Cò tẩm rửa, cảm thấy nhẹ nhõm khoan khoái hơn rất nhiều.
Cửa vừa mở ra, Hoắc Minh mang hai hộp cơm vào, thấy cô quay lưng về phía mình thì cực kỳ săn sóc nói: “Em thấy đỡ hơn chưa?”
Ôn Noãn quay lại, lặng lẽ nhìn anh.
Từ khi anh mất trí nhớ, cò đã ở bên anh hơn nửa năm.
Cô từng nghĩ bản thân hiếu thấu anh, nhưng giờ cò lại không rõ… giờ đây Hoắc Minh đang nghĩ gì, anh xun xoe nịnh nọt cò là vì muốn kết hòn lại với cò sao?
Hơn nữa…
Chuyện tối hôm qua, có phải là mơ hay không?
Hoẩc Minh nhìn ra vẻ mâu thuần trên mặt cô, cười nhẹ: “Em là mẹ của hai đứa con anh,
tạm thời anh cũng không có ý định tái hôn, đối tốt với em… chẳng lẽ lạ lắm sao?”
Ôn Noãn yên lặng đi đến bàn ăn nhỏ, ngồi xuống.
Cò cũng hơi đói bụng…
Hoắc Minh bày biện, dọn đồ ăn ra bàn, anh nhìn cỏ ăn, thế rồi không nhịn được mà hỏi: “Lúc đói thì ngoan thế này, có phái khi ăn no rồi lại lơ anh không?”
Ôn Noãn đúng là bội phục ăn, ngồi ăn một bữa cơm thòi mà anh cũng có thế thốt ra mấy lời mập mờ như vậy.
Cò trừng mắt liếc anh một cái.
Hoắc Minh cười cười, nhưng sau đó nói ra suy nghĩ của mình sau khi đi xem đất cho cõ, anh quan sát rất tinh tường, khi nói cũng rất có sức thuyết phục, dù cho đến giờ ôn Noãn đã có chút thành tựu, nhưng vẫn rất ngưỡng mộ năng lực của anh.
Cuối cùng, anh ngẩm nghĩ nói: “Nhưng đối phương vẩn còn tiếng xấu chưa dứt, cho nên anh nghĩ nếu miếng đất này vượt quá bốn triệu thì không đáng lấy nữa.”
Con số này cũng không khác mấy so với số chốt của Ôn Noãn.
Cò ò một tiếng.
Hoắc Minh thấy cò mặc áo tẳm, đòi mẳt tối lại, không kiềm được mà xoa xoa mái tóc màu trà của cõ: “Phía dưới cũng ngoan lâm, như mẹ bọn nhỏ vậy.’1
Cơ thế Ôn Noãn cứng đờ…
Cò ngước mắt nhìn anh, nhưng Hoắc Minh vần giữ dáng vẻ bình tĩnh thong dong như cũ.
Như thế, chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Cơm nước xong, anh cũng không dây dưa thêm, thậm chí còn thuê một phòng đối diện phòng cò. ôn Noãn biết buổi tối Hạ Như Lâm còn phải sang phòng anh tăng ca…
Đêm khuya, ôn Noãn ném mình trên chiếc giường lớn mềm mại.
Cò nghĩ mình điên mất rồi…
Ngày hòm sau, cò không nhịn được mà gõ cửa phòng Hoâc Minh, cò định hỏi anh…
Cánh cửa mở ra,
Hoẩc Minh đứng trước cửa, vẻ mặt không nhìn ra cảm xúc, trên người chẳng có bao nhiêu quần áo.
Phía trên trần trụi, phần thân dưới chỉ quấn một chiếc khán tắm.
Tửng giọt nước trên ngọn tóc tử từ nhỏ xuống, trượt dọc theo những đường cong góc cạnh trên khuôn mặt anh, rồi lăn tiếp xuống dưới chiếc khăn tâm… sau đó bị bốc hơi bởi nhiệt độ nóng bỏng nơi đó.
Cố họng trắng nõn của õn Noãn khẽ giật giật.
Hoắc Minh lấy khãn mặt lau tóc, thản nhiên hỏi: “Không phải em có bữa tiệc sao, sao giờ còn chưa chuấn bị?”
Tuy nói vậy, nhưng anh vần tránh ra, nhường đường cho cò vào.
Ôn Noãn tựa người vào cửa.
Hoăc Minh cầm hộp thuốc ở cuối giường lên, lấy một điếu ra châm lên. Sương khói mập mờ, anh lạnh nhạt hỏi: “Có chuyện gì sao?”
ón Noãn do dự mãi, cuối cùng cũng nhẹ giọng hỏi: “Anh chưa nhớ lại đúng không?”
Hoầc Minh siết chặt đầu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi ừ một tiếng: “Nhớ được một ít.”
Trái tim ôn Noãn phập phồng liên hồi.
Anh nói, anh nhớ được một ít…
Cò muốn hỏi anh nhớ được cái gì, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra, cò cảm giác như gần như xa, như thế anh đang theo đuối cô, lại như thể chỉ xem cô là vợ cũ.
Anh thật biết cách nẳm giữ trái tim người khác.
Cò không nói lời nào, Hoầc Minh cũng không tiếp lời, anh chỉ nhìn cò rồi từ từ hút xong điếu thuốc.
Cuối cùng anh đến trước mặt cò, nhỏ giọng nói: “Chúng ta cứ từ từ nhé!”
Đòi mòi cò run rấy.
Hoắc Minh nhẹ tay xoa nằn mòi cô: “Anh muốn em, muốn đến toàn thân đau nhói, nhưng anh biết em rất bài xích anh! Anh chỉ có thể cố gắng đối tốt với em, lần này chúng ta từ từ v’ê bên nhau nhé, được không em?”
Ôn Noãn ngẩng đầu, khóe mẳt ướt át…
Hoăc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cò.
Anh dán sát vào tóc cô, dịu dàng lặp đi lặp lại nói: “Anh xin lỗi, ôn Noãn! Xin lổi em! Anh không nèn quên em!”
Cò dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, từ
đầu đến cuối không hề đấy anh ra!
Cả đời này, cò xem như đã rơi vào tay anh mất rồi…
Đến cuối, bọn họ cũng không h‘ê có bất cứ hành động thân mật nào, chỉ ôm nhau một lát, hồi làu sau, âm thanh của ôn Noãn vang lẽn, mang theo giọng mũi: “Em về phòng thay quần áo!”
Hoắc Minh mở cửa cho cô.
Nhưng đúng lúc cò vừa ra ngoài, anh lại bắt lấy cổ tay cò: “ôn Noãn!”
Mắt cỏ rưng rưng đẫm lệ.
Tay Hoắc Minh trượt xuống dưới, nhẹ nhàng vuốt ve ngón chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út kia của cò, chiếc nhẫn 5.2 carat kia là chiếc anh đã đeo cho cò ở thành phố c…
Hoắc Minh thầm thì: “ôn Noãn, sau này đừng tránh anh nữa nhé!”
Ôn Noãn chạy trối chết về phòng…
Hoắc Minh lẳng lặng đứng đó, anh rất muốn giữ cò lại, nhưng ngoài việc muốn giữ lại cuộc hôn nhân này, ngoài ham muốn thế xác và sự chiếm hữu không thể giải thích được với cơ thể cô, thật ra anh còn có lý do khác.
Ví dụ như, chiếc nhẩn kim cương mà anh vừa vuốt ve kia,
Hay là vành tai hơi nhọn của ôn Noãn đỏ lén vì anh…
Sự ngượng ngùng vò tình đó khiến anh động lòng, cũng khiến anh ghen tỵ.
Nửa tiếng sau, bọn họ ra khỏi khách sạn.
Ôn chủ công ty đối phương rất hiếu khách, õng ta không biết mối quan hệ giữa Hoẳc Minh và Ôn Noãn, nên sãn sóc sẩp xếp cho Hạ Như Lâm và Hoắc Minh hai cô gái trê tuổi xinh đẹp.
Nghe nói là sinh viên trường nghệ thuật, như nước hồ trong vắt.
Hạ Như Lâm nhập gia tùy tục, cũng khó từ chối được, cứ để cô gái ngồi bẽn cạnh mình.
Hoắc Minh vòng tay qua vai ôn Noãn, kiêu ngạo nói: “Tống Giám đốc Trương, khỏng phải tòi không muốn thả lỏng, có điều người nhà quản chặt lằm, tòi đi cỏng tác cũng không rời!”
Tống Giám đốc Trương sửng sốt.
Sau đó liền tự phạt ba chén, nhận tội với Ôn Noãn.
Ôn Noãn không nói nên lời, chỉ cười nhạt…
Đêm đó, Hoắc Minh uống rất nhiều, cũng may đã bàn xong hợp đồng trên bàn rượu, ôn Noãn rất bất ngờ, cò vần luôn tưởng Hoắc Minh chỉ thích hợp ngồi trên bàn đàm phán.
Không ngờrâng khả năng của anh trên bàn rượu cũng rất đỉnh.
Hạ Như Lâm cũng uống không ít rượu, tửu lượng của anh ta không tốt lắm, được nửa buổi thì phải gọi người giúp đỡ về khách sạn trước.
Bữa ăn kết thúc, Hoắc Minh cũng uống không ít hơn là mấy.
Lái xe đỡ anh lén xe, ôn Noãn ngồi cạnh anh, trong lòng có chút không thoải mái.
Hoầc Minh say rồi.
Nhưng cũng khõng say đến mức khõng rõ thần trí, anh nâng tay vỗ vỗ cò: “Việc làm ăn trong Nam là vậy đấy, đặc biệt là người trong ngành bất động sán, không say thì không ký được hợp đồng đâu!”
Ôn Noãn nghiêng đầu nhìn anh.
Cho dù bên trong xe tối om, cò vẫn có thế thấy gương mặt anh đỏ bừng cả lén, cá người lộ ra vẻ gợi câm.
Ôn Noãn nói nhỏ: “Tại sao anh muốn giúp tòi?”
Trong xe lặng thinh hồi làu…
Hoắc Minh lấy tay che mặt, nhẩm mẩt lại, nhẹ giọng nói: “Em là vợ của anh, sao anh có thể để em vì cõng việc mà liều mạng uống rượu?… Lại còn mới ngã bệnh nữa chứ, chẳng lẽ em nahĩ anh khònq đau lòna sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK