Dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, Hoắc Minh đứng đó, cả người hào hoa phong nhã.
Anh nhìn Ôn Noãn.
Nhìn cô khẽ cười với Khương Duệ.
Mấy ngày nay cô lạnh lùng với anh, hiếm khi nở nụ cười thoải mái như vậy, thế nhưng lúc cô nhìn Khương Duệ lại bất giác cười, chẳng lẽ trong lòng cô Khương Duệ còn quan trọng hơn cả anh sao, có sức hấp dẫn hơn cả anh sao?
Hoắc Minh không muốn thể hiện mình đang ghen tị, vậy thì có vẻ không được phóng khoáng cho lắm.
Thế nhưng anh vẫn không tự chủ được đi về phía hai người bọn họ, đứng lại, lấy một ly rượu vang đỏ từ chỗ người phục vụ, khóe miệng hơi cong lên nở một nụ cười, nói với Ôn Noãn: “Hồi hồn đi, anh đẹp như vậy sao?”
Ôn Noãn đã quen với cái kiểu không biết xấu hổ của anh.
Cô nghiêng đầu cười xin lỗi với Khương Duệ.
Khương Duệ tự nhiên hiểu rõ, mặc dù cậu ta ở thành phố H nhưng tin tức lại rất nhanh nhạy.
Ôn Noãn vì chuyện của Cảnh Sâm và Bạch Vi nên đã quay về bên cạnh Hoắc Minh, nhưng Khương Duệ lại thấy dù thế nào hai người kia cũng không thể giống như trước.
Khương Duệ cố ý châm chọc: “Anh Minh không yên tâm vậy sao, đi từ xa đuổi tới thành phố H? Người biết thì cho rằng anh tới đây để đón Thất Tịch, người không biết sẽ cho rằng anh nghi thần ngờ quỷ đấy!”
Đàn ông so chiêu với nhau…
Chẳng những phải khiến đối phương chết trong sân làm việc, ép đối phương bò không dậy nổi, ngay cả ngoài miệng cũng không thể rơi xuống thế hạ phong.
Hoắc Minh là luật sư, miệng lưỡi như dao!
Anh cầm ly rượu, cười nhẹ nhàng: “Tôi không cảm thấy ở thành phố H có đối thủ nào mạnh mẽ cả! Ôn Noãn, em thấy sao?”
Ôn Noãn liếc anh, bảo anh một vừa hai phải.
Hoắc Minh ghé sát vào tai cô: “Em đau lòng cho cậu ta à?”
Ôn Noãn cũng hạ giọng: “Hoắc Minh, anh đến đây để săm soi có phải không hả? Tôi cũng chỉ ngẫu nhiên gặp được cậu ấy trong tiệc tối thôi, cũng không làm gì, anh thật sự không cần làm như vậy!”
“Anh ghen tị!”
Hoắc Minh nói thẳng, sau đó lại nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sáng rực.
Trước mắt bao người, Ôn Noãn nhịn không được, vành tai lặng lẽ đỏ lên!
Ý cười nhẹ trên mặt Khương Duệ từ từ biến mất…
Chu Mộ Ngôn cầm ly rượu đứng bên cạnh cậu ta, nhẹ giọng trào phúng: “Nhìn đi, xét về độ mặt dày, chẳng ai so được với tên họ Hoắc này đâu!”
Khương Duệ chậm rãi uống ly rượu.
Hơi cồn cay nóng trượt xuống cổ họng rồi lại tràn vào bụng, không thoải mái nhưng thích hợp với tâm trạng của cậu ta.
Cậu ta nhìn chăm chú cặp đôi kia, nói nhỏ: “Tôi sai rồi!”
Một câu không đầu không đuôi, con sói nhỏ không hiểu.
Khương Duệ cũng tự mình hiểu được.
Lúc cậu ta theo đuổi Ôn Noãn, cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới Hoắc Minh lại cố chấp với Ôn Noãn như vậy, Hoắc Minh là một kẻ cuồng công việc, thái độ hồi trước của anh với Ôn Noãn bày ra ở đó, đi đến được hôm nay cũng không ai ngờ.
Khương Duệ càng hiểu rõ, cậu ta cũng không bại bởi vì Hoắc Minh.
Cậu ta chỉ bại bởi thời gian.
Ai nói tình yêu không có thứ tự đến trước đến sau?
Khương Duệ rời đi, như cách đêm nay hai người gặp lại nhau, lặng yên không một tiếng động.
…
Bữa tiệc dù có phồn hoa, cuối cùng cũng phải hạ màn.
Có Hoắc Minh bên cạnh, gần như không có ai tới gần Ôn Noãn.
Lúc rời đi, Ôn Noãn nhìn con số màu đỏ chạy trong thang máy, nhẹ giọng hỏi: “Anh đặt khách sạn chưa? Nếu không để thư ký của tôi đặt cho anh!”
Ánh mắt của Hoắc Minh sâu hun hút: “Anh ở chỗ em!”
Ôn Noãn cúi đầu nghịch điện thoại: “Để tôi đặt cho anh! Mấy ngày nay tôi phải làm việc, có thể không có thời gian ở với anh.”
Điện thoại di động bị lấy đi.
Hoắc Minh nghiêm túc nói: “Anh sẽ không quấy rầy em!”
Ôn Noãn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn thang máy, mãi cho đến khi cửa thang máy mở ra.
Lúc này là lúc bữa tiệc kết thúc, rất nhiều người lập tức ùa vào, bên trong đám người chen chúc, Ôn Noãn bị ép vào trong vách thang máy, vô cùng khó chịu.
Một cánh tay giữ chặt cô, kéo cô sát vào trong lồng ngực.
Ôn Noãn sửng sốt.
Hoắc Minh…
Cô bị bắt dựa vào ngực anh, khuôn mặt cách hai lớp vải dệt nhẹ nhàng cọ vào người anh, chỉ cần nhấc đầu là có thể thấy hầu kết của anh đang chuyển động, không có chỗ nào là không gợi cảm cực kỳ.
Hoắc Minh rũ mắt.
Con ngươi đen nhánh sâu không lường được, cảm xúc kích động nào đó chỉ cần chạm vào là nổ ngay.
Quả nhiên, tới phòng khách sạn của cô, anh lập tức bùng nổ.
Phong độ nhẹ nhàng trong bữa tiệc không còn sót lại chút gì.
Ôn Noãn bị anh đè lên trước ván cửa dày nặng, anh khụy một chân về phía trước, dùng sức kẹp chặt cô ở giữa, khiến cô không còn chỗ trốn.
Ôn Noãn quay mặt đi: “Hoắc Minh, anh muốn làm gì?”
Hoắc Minh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế của cô, trong giọng nói khàn khàn lộ ra một chút đau khổ: “Ôn Noãn, chuyện của Khương Duệ, có phải em vẫn còn hận anh đúng không?”
Ôn Noãn im lặng trong chốc lát.
Có lẽ trong buổi đêm như thế này thích hợp để bùng nổ!
Anh như vậy, cô cũng thế!
Cô quay đầu nhìn anh chăm chú, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng có khí phách: “Hoắc Minh, chuyện của Khương Duệ không liên quan đến tình cảm, liên quan đến sự chênh lệch địa vị giữa chúng ta!… Như anh đã biết từ sớm, lúc ấy em muốn đi nước Pháp, mỗi lần em níu không được phải nhìn anh đi tìm Kiều An, chẳng những không thể oán giận còn phải rời khỏi thành phố B, để thành toàn cho mối tình đầu mà anh không thể buông bỏ, đó không phải là không công bằng hay sao? Đặt vào giữa một đôi yêu nhau bình thường thì đã đánh nhau vỡ đầu từ lâu, nhưng chúng ta không thể, bởi vì anh là Hoắc Minh! Chuyện của Khương Duệ và luật sư Khương cũng vậy, anh hưởng thụ khoái cảm được khống chế khi có địa vị trong tay, mà dù em chỉ như con kiến cũng có quyền được cự tuyệt phải không?”
Cô nói xong, trong mắt ánh lên nước mắt.
Thật ra không phải cô chưa từng nghĩ tới, chuyện Diêu Tử An và Bạch Vi không ly hôn được cũng có anh nhúng tay.
Anh chỉ chờ cô tới cửa.
Thế nhưng cô cầu xin anh, anh cũng đã giúp Bạch Vi, có một số việc cô không muốn đào sâu!
Nhưng bọn họ đã đi đến bước này, cũng không cần bàn tới chuyện tình cảm nữa!
Trong lòng Hoắc Minh ẩm ướt.
Anh vẫn vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, khẽ nói: “Ôn Noãn, em muốn đánh anh không?”
“Giống như những đôi yêu nhau bình thường ấy, không vui thì tát anh một cái!”
“Cào cổ anh chảy máu thì thôi!”
…
Ôn Noãn bực mình: “Hoắc Minh, anh là đồ khốn!”
Anh bắt được tay cô, tự vỗ một cái lên mặt mình, Ôn Noãn dùng sức giật tay ra mà không được.
Giữa nam nữ cứ quanh đi quẩn lại như vậy, địch tiến ta lui!
Ôn Noãn bực bội: “Anh đừng cho rằng em không dám đánh!”
Nói xong, cô tát cho anh một cái!
Trong không gian to lớn, mọi thứ dường như lắng đọng, chỉ còn lại tiếng bọn họ thở dốc… Sự lắng đọng này cũng chẳng dừng lại bao lâu, Ôn Noãn lại cào hai nhát lên cổ anh, cào xước da chảy máu.
Hoắc Minh liếm môi, cảm thấy vô cùng hăng hái.
Anh dùng sức bóp eo cô, cúi đầu hôn cô, Ôn Noãn không chịu, hung hăng cắn anh một cái.
Mùi máu tươi thoang thoảng tràn ngập trong nụ hôn này…
Cuối cùng hành vi bạo lực của cô hoàn toàn khơi dậy ham muốn chinh phục của Hoắc Minh, anh trở nên vội vàng, khát vọng, bạo lực… Thậm chí không chờ nổi để đổi chỗ khác, cứ thế chiếm lấy cô trong tư thế đó.
Bộ váy dạ hội cao cấp rơi xuống đất.
Cô đã trong tình trạng khó nói mà anh vẫn áo mũ chỉnh tề, nếu không nhìn vào biểu cảm của anh thì không thể nào biết được giác quan của anh đang trong cơn kích thích vô cùng mạnh mẽ.
Lần này tới cực kỳ lâu…
Cuối cùng Ôn Noãn cũng đợi được tới khi anh kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm, anh lại bế cô vào phòng ngủ, vừa đi vừa hôn cô điên cuồng.
Tối nay là Thất Tịch,
Đêm nay, toàn bộ của anh đều là của cô!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK