Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt anh ấy tràn ngập tình cảm, anh ấy nói nhỏ: "Vậy thì đừng đuổi theo nữa, em vào làm dâu nhà họ Hoắc là hết chênh lệch liền."

An Nhiên không đồng ý luôn, nhưng cô ấy cũng không từ chối.

Hoắc Doãn Tư không ép cô ấy, anh ấy xoa nhẹ khuôn mặt của cô ấy, rồi hỏi với vẻ mặt rất đứng đắn: "Em có muốn làm một lần nữa không? Hiếm khi có dịp ra ngoài, lát nữa về là lại bị hai nhóc kia quấn lấy, muốn làm chút chuyện riêng tư cũng không tiện."

An Nhiên cảm thấy anh ấy thật là, không đứng đắn gì cả!

Cô ấy từ chối, nói là muộn quá rồi, Hoắc Doãn Tư cười cô ấy bịt tay trộm chuông: "Làm gì có cặp đôi bình thường nào qua lại với nhau mà không làm chuyện này chứ, vả lại con chúng ta còn lớn rồi kia kìa! An Nhiên à, chúng ta không cần phải nhẫn nhịn đâu."

An Nhiên có cảm giác, anh ấy đang cpu mình.

Gần mười giờ tối, về đến biệt thự.

Chị Vương sang xem qua rồi về phòng nghỉ ngơi, Lâm Hi và Nữu Nữu đi tới, mỗi đứa quấn một người.

Hoắc Doãn Tư lo An Nhiên mệt.

Anh ấy bế một đứa, dắt một đứa, anh ấy còn nhìn An Nhiên rồi mỉm cười: "Anh đã bảo mà, hai nhóc này dính người!"

Câu anh ấy nói có hàm ý khác, anh ấy đang tán tỉnh cô ấy ở nơi đông người.

An Nhiên đỏ mặt.

*

Cố Vân Phàm về đến thành phố H thì đã là đêm khuya.

Ông ta không báo trước cho vợ, cho nên lúc ông ta về, vợ ông ta không biết, lúc mở cửa phòng ngủ ra, cô ta kinh ngạc nói: "Vân Phàm? Anh về rồi à?"

Cô ta nói xong, hai mắt ngấn nước nhào vào lòng ông ta.

Cố Vân Phàm ôm ôn hương nhuyễn ngọc, nhưng lại không động tình tí nào, ông ta đưa tay ra vỗ vai vợ: "Anh đi tắm đây!"

Bà Cố hôn lên cằm ông ta, sau đó dịu dàng nói: "Em đi xả nước tắm cho anh!"

Cố Vân Phàm không từ chối.

Ông ta đi đến bên giường, cởi áo khoác ra, nằm lên giường.

Mấy hôm nay mệt quá, nằm xuống gối một cái là ông ta nhắm mắt ngủ luôn, đang ngủ mê man ông ta thấy mặt mình ngưa ngứa, như thể có con chó nhỏ đang liếm cổ ông ta vậy, ông ta nửa mê nửa tỉnh tưởng mình vẫn đang ở thành phố B, liền khẽ vuốt tóc người phụ nữ, rồi cưng chiều nói: "Đừng quậy nữa Tư Ỷ, để anh ngủ một lát! Chú Cố của em mệt lắm rồi!"

Nói xong, ông ta bừng tỉnh.

Ông ta giật mình nhìn bà Cố cũng đang hoảng hốt.

Có vài thứ vô hình đã xé nát cuộc hôn nhân có vẻ ngoài êm đềm của bọn họ, đến một miếng màn che cuối cùng cũng bị kéo xuống sạch.

Cố Vân Phàm đưa tay lên che mắt, nằm xuống rồi thì thào nói một tiếng xin lỗi.

Trong lòng, ông ta không hề thấy áy náy.

Kết hôn chưa được một tháng, vợ ông ta đã không chịu được tịch mịch, đi tìm tình nhân.

Nhưng xuất phát từ sự tôn trọng, ông ta vẫn nói xin lỗi.

Bà Cố còn sửng sốt hơn ông ta, bởi vì vừa nãy lúc cô ta hôn ông ta, ông ta gọi cô ta là Tư Ỷ, ông ta có phản ứng... ông ta có thể làm đàn ông bình thường, ông ta không phải... không làm được chuyện đó!

Bà Cố ngồi bên giường, nhìn chằm chằm vào chồng mình, ông ta đã khôi phục vẻ lạnh nhạt.

Cô ta khẽ nói: "Anh không có cảm giác với em, hay là anh chỉ có cảm giác với cô ta?"

Cố Vân Phàm không muốn nói đến Lý Tư Ỷ.

Tư Ỷ là chuyện quá khứ của ông ta, sau khi kết hôn cô ấy không còn quan hệ gì với ông ta nữa, ông ta không muốn kéo cô ấy vào để vợ mình bình phẩm những lời khó nghe.

Ông ta đứng lên rồi thản nhiên nói: "Đừng nghĩ nhiều! Anh sẽ không không trung thành với hôn nhân."

Câu nói này đã đâm trúng vào lòng bà Cố, bởi vì hôm đó cô ta uống nhiều quá nên đã tìm một nhân tình trẻ tuổi.

Tuy chưa thật sự xảy ra quan hệ, nhưng ôm hôn sờ mó các kiểu thì làm hết rồi.

Cố Vân Phàm định đi vào phòng tắm, bà Cố nắm lấy tay ông ta: "Vân Phàm, anh vì con bé không biết giữ gìn kia mà không cần em ư? Cô ta có gì tốt? Chẳng phải cô ta là một con đ* quấn lấy chồng người khác sao?"

Cố Vân Phàm không thể nhịn được nữa, ông ta tát cô ta một cái.

Bà Cố bị tát thì ngẩn người, cô ta nhìn chồng mình với ánh mắt không thể tin nổi, sau đó cô ta khản giọng hét: "Anh vì cô ta nên mới đi sang thành phố B đúng không? Ở đó, anh đã lên giường với cô ta rồi à? Cô ta đã dùng chiêu thuật gì quyến rũ anh vậy?"

Cố Vân Phàm bóp cổ cô ta.

Ông ta ném cô ta xuống giường, sau đó quay người bỏ đi, bà Cố vội vàng bò dậy ôm lấy ông ta từ phía sau, cô ta khóc to: "Vân Phàm! Anh tỉnh táo lại đi có được không? Em mới là vợ của anh! Tại sao anh không thể tốt với em một chút cơ chứ? Tại sao anh cứ nhớ về cô ta vậy?"

Cố Vân Phàm hất cô ta ra.

Ánh mắt ông ta như ngâm đá: "Tôi đã cố gắng đối xử tốt với cô rồi! Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám đi tìm cô ấy, tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận vì đã đến thế giới này! Cô ấy không ti tiện như cô!"

Bà Cố ngây ngẩn cả người.

Cô ta nắm chặt lấy áo ngủ của mình, ngẩng đầu lên nhìn ông ta... ông ta biết rồi sao?

Cố Vân Phàm để lại một chút thể diện cuối cùng cho cô ta.

Từ hôm đấy trở đi, ông ta chuyển ra khỏi phòng ngủ chính, và không còn thân mật với cô ta nữa... đêm khuya nằm trên giường, người làm ông ta thấy phiền muộn lại không phải là bà Cố, mà là Lý Tư Ỷ.

Ông ta cảm thấy mình không phải đàn ông!

Vào lúc Tư Ỷ khó khăn nhất, ông ta không thể xuất hiện bên cạnh cô ấy, ngoại trừ việc cô ấy không chịu nhận sự giúp đỡ của ông ta, còn có một yếu tố quan trọng nữa đó là ông ta đã kết hôn, là một người chồng có vợ.

Cố Vân Phàm có hối hận, ông ta từng nghĩ, ông ta định một năm sau khi ông ta nắm vững quyền lực rồi thì sẽ ly hôn.

Nhưng sau đó thì sao?

Ông ta đã là một người đàn ông từng kết hôn, ông ta dựa vào đâu mà cho rằng, Lý Tư Ỷ vẫn cần ông ta?

Nên sau khi trở về ông ta không có ý định ly hôn.

Đối với ông ta mà nói thì lấy ai cũng vậy, cũng chỉ là sống cùng nhà với một người lạ mà thôi, cần gì phải quan tâm?

Xuân qua hạ tới, bà Cố đã mang thai.

Đương nhiên đây không phải là con của Cố Vân Phàm, bà Cố quỳ dưới chân ông ta rồi khóc nức nở, lúc này, rõ ràng là cơ hội tốt để ly hôn, nhưng Cố Vân Phàm không ly hôn với cô ta.

Ông ta muốn cô ta sinh đứa bé ra, sau đó, nếu cô ta có nhu cầu sinh lý, ông ta có thể sắp xếp giúp cô ta.

Bà Cố khóc to hơn.

Cố Vân Phàm còn chuyển ra khỏi biệt thự, vào Hạ Chí, công ty con ở thành phố B có một hạng mục cần ông ta đích thân dẫn dắt, vì thế ông ta đã đi sang đó.

An Nhiên đi đến sân bay đón ông ta.

Trên xe, Cố Vân Phàm khá là im lặng, An Nhiên khẽ hỏi: "Hạng mục này không cần ngài đích thân tới xử lý, tổng giám đốc Cố, ngài tới vì Tư Ỷ à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK