Hoắc Tây không nói gì.
Cô đi thẳng vào trong nhà, ở phía sau, Lục Khiêm vổ vai Trương Sùng Quang: “Người trẻ tuổi mà, thất tình là chuyện bình thường.”
Trương Sùng Quang rũ mắt không nói gì thêm.
Lục Khiêm cũng cảm thấy đứa nhỏ này không còn giống như trước.
Im lặng một cách quá mức.
Minh Châu dẫn Trương Sùng Quang ra phòng dành cho khách ở sau nhà, Trương Sùng Quang nhẹ giọng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cô.”
“Cảm ơn cái gì!”
Minh Châu dịu dàng hỏi: “Sao lại thế này? Dì Ôn của cháu không yên tâm về cháu, nhờ cô chăm sóc cho cháu! Lần trước không phải cháu và em gái vẫn rất vui vẻ sao?”
Giọng nói của Trương Sùng Quang nghẹn lại: “Là do cháu sai!”
Cậu không giấu giếm, nói hết mọi chuyện một lần, Minh Châu nghe xong cũng trợn mắt há hốc mồm.
Hơn nửa ngày sau, bà thở dài: “Cũng khó
trách Hoắc Tây không chịu tha thứ ngươi! Từ nhỏ tính con bé đã như bà hoàng, bị cháu đánh một cái như vậy, làm sao mà chịu được! Huống chi con bé đợi cả tám năm.”
Trong lòng Trương Sùng Quang rất khó chịu.
Minh Châu lại an ủi cậu một chút: “Cứ từ từ!”
Bà ấy cũng giống với vợ chòng Hoắc Minh, trước sau gì cũng không nỡ nhẫn tâm, phần nào cũng đối xử với Trương Sùng Quang như con cái trong nhà, phê bình thì phê bình, cũng không muốn nhìn thấy cậu phải khổ cực.
Lập tức kêu cậu nghỉ ngơi trong chốc lát,
Giữa trưa gọi ra cùng nhau ăn cơm.
Sau nửa tháng, đây là lần đầu tiên Trương Sùng Quang ăn cơm cùng Hoắc Tây.
Hoắc Tây yên lặng ăn cơm, nói rất ít, Lục Khiêm vẫn luôn để ý tới cô.
“Ông cậu, cháu ăn không nổi nữa.”
“Nói bậy, khi còn nhỏ cháu còn có thế ăn hai chén cơm mà, sao lớn rồi dạ dày còn nhỏ ngược lại vậy?”
Cho tới khi ông cậu gắp cho cô một đống đồ ăn chồng thành tòa núi nhỏ.
Hoắc Tây không muốn ăn, chỉ có thế ăn từ từ… Trương Sùng Quang bỗng nhiên gắp hơn nửa
đồ ăn của cô, cậu nhìn cô: “Ăn không được cũng đừng ráng.”
Hoắc Tây mới định cạnh khóe với cậu mấy câu, nhưng ngại Lục Khiêm và Minh Châu đang ngồi ở đây, phải nuốt xuống.
Trương Sùng Quang cười nhẹ.
Hoắc Tây cảm thấy không vui, sau khi ăn xong, cô cố ý đứng chờ Trương Sùng Quang trên đường ra sân sau, ngày xuân, sau giờ ngọ hoa tử đằng nở rộ, mùi hương thoang thoảng ngập tràn.
Hoắc Tây dựa dưới tàng cây, tay dài chân dài.
Trương Sùng Quang đi đến gần, tiếng bước chân khiến cô giật mình.
Hoắc Tây mở to mắt, nhìn người đi tới, lạnh lùng nói: “Trương Sùng Quang, bây giờ chẳng qua chúng ta đang cùng ở trong nhà người thân mà thôi, không có ý nghĩa gì khác. Tình huống như lúc ăn cơm ban nãy, đừng để nó xảy ra nữa.”
“Cậu ăn không vô, tôi ăn giúp ngươi, cũng đâu có sai?”
Hoắc Tây tức cười: “Chúng ta có quan hệ gì chứ, có thân mật như vậy sao!”
Trương Sùng Quang rũ mắt: “Cậu là người tôi yêu.”
Hoắc Tây nhìn cậu, thật lâu sau, cô cười:
“Cậu cũng tin lời này sao?”
Cô lười nói tiếp, đang định trở về phòng.
Trương Sùng Quang mở miệng: “Hai giờ chiều, chúng ta tới công tỵ đối phương bắt đầu tiến hành bước đầu đàm phán.”
Hoắc Tây gật đầu.
Lúc cô rời đi, giọng nói Trương Sùng Quang vang lên từ phía sau: “Hoắc Tây, nếu có thế lựa chọn, tôi nguyện ý đổi tất cả để lấy một cái tát!”
Hoắc Tây không dừng bước chân, cô chỉ cười nhẹ mà thôi.
Đáng tiếc, cuộc đời này không có chữ nếu.
Cô trở về phòng ngủ trưa, lúc thức dậy chỉ thu dọn đơn giản một chút rồi ngồi lên xe của Trương Sùng Quang đi tới công ty đối phương. Lúc ngồi vào trong xe, cô phát hiện sắc mặt của Trương Sùng Quang không được tốt, hỏi: “Có cần kéo dài thời hạn hay không, sắc mặt của cậu không được tốt, sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả đàm phán.”
“Cậu quan tâm tôi sao?” Trương Sùng Quang nghiêng đầu hỏi.
Giọng điệu của Hoắc Tây lạnh lùng: “Tôi chỉ đế ý tới kết quả công việc!”
Trương Sùng Quang nhấn nhẹ chân ga, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đúng vậy! Bây giờ cậu đã
căm thù tôi đến tận xương tuỷ, cho dù tôi có bệnh tình nguy kịch, cậu cũng không thèm đế ý.”
Người đàn ông này đang làm nũng, Hoắc Tây vẫn có thể phát hiện ra.
Cô không hề mở miệng.
Một giờ sau, xe dừng lại dưới trung tâm đàm phán.
Đàm phán hết sau tiếng đồng hồ, đao lóe kiếm bay.
Ngoài dự kiến của Hoắc Tây, mặc dù sắc mặt của Trương Sùng Quang không được tốt vẫn là cậu vẫn rất sắc bén, liên quan tới mặt lợi ích vẫn đúng mực không nhường, vô cùng mạnh mẽ.
Lúc nghỉ uổng trà, Hoắc Tây muốn thảo luận công việc với cậu.
Vẻ mặt của Trương Sùng Quang lại trở nên tái nhợt: “Tôi đi vào toilet.”
Hoắc Tây ngồi trong phòng nghỉ, lật xem tài liệu, khống hề động tới trà bánh trước mặt.
Ước chừng mười lăm phút sau, Trương Sùng Quang mới đi ra khỏi toilet.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tây, thấp giọng thảo luận chuyện vừa đàm phán cùng cô, Hoắc Tây khép tài liệu lại: “Cậu nên trở về nghỉ ngơi! Kiếm tiền rồi không muốn sống nữa sao?”
“Đau lòng?”
“Tôi đau lòng cái gì! Mạng là của cậu!”
Không biết vì sao, Hoắc Tây có hơi bực bội, cô đi ra ngoài sân thượng.
Trời đã tối dần, vẫn chưa ăn cơm tối, thật ra cô đã quen với cường độ công tác như thế này từ lâu.
Nhưng nó cũng không có nghĩa là cô chịu hợp tác với một người bệnh.
Trương Sùng Quang đang bị bệnh!
Cô không biết phải thuyết phục cậu như thế nào, cô cũng không biết nên ở chung với cậu kiểu gì, có lẽ… Sau này đổi sang một luật sư hợp tác với cậu sẽ tốt hơn một chút.
Hoắc Tây có chút phẫn nộ.
Nhưng mặc kệ thế nào, cuộc đàm phán này vẫn tiến hành tới mười giờ đêm, lúc đi ra khỏi tòa nhà, Trương Sùng Quang gục trong xe không dậy nổi, cái trán nóng bừng bừng.
“Trương Sùng Quang!”
Hoắc Tây mở cửa ghế điều khiển ra, để cậu ngồi ra phía sau, cô lái xe.
Trương Sùng Quang ghé vào tay lái.
Hồi lâu sau, cậu hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng hỏi cô: “Hoắc Tây, cậu vẫn đau lòng vì tôi đúng
không?”
Hoắc Tây cười lạnh: “Đau lòng cho đàn ông sẽ không có kết cục tốt!”
Cô kéo cậu xuống dưới, “Tôi đưa cậu đi bệnh viện!”
Trương Sùng Quang trở tay lại rồi nắm lấy tay cô.
Cậu đang sốt cao, nhưng vẫn có sức lực kinh người: “Hoắc Tây! Hoắc Tây!”
Thế mà cô lại bị cậu kéo ôm vào trong lòng ngực.
Cái ôm của Trương Sùng Quang tựa như bếp lò, nóng đến mức khiến người ta sững sờ.
Cửa xe bị đóng lại.
Cậu chỉ ôm Hoắc Tây như vậy, ôm chặt lấy cô, giống như lúc còn nhỏ ôm chặt lấy con búp bê: “Không được đi, Hoắc Tây! Tha thứ cho tôi được không?”
Mặt cậu kề sát mặt cô, hơi nóng trộn lẫn với hơi thở nam tính.
Đầu Hoắc Tây có hơi choáng váng.
Cô hắng giọng hỏi lại: “Trương Sùng Quang, cậu biết cậu đang làm cái gì không?”
Cậu không biết.
Cậu chỉ biết, cậu không muốn để cô đi…
Hoắc Tây không còn cách nào khác, cô chỉ đành nói nhỏ: “Tôi không đi! Tôi đưa cậu về nhà!”
Trương Sùng Quang lấm bấm: “Về nhà họ Lục sao?”
“Đúng vậy!”
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng buông lỏng cò ra, trong lòng Hoắc Tây cũng thả lỏng nhưng ngay sau đó cậu lao tới hôn cô.
Một tay giữ chặt ót cô, bờ môi nóng bỏng dán vào môi cô.
Giằng co một hồi, làm thế nào cũng không thế tách sao.
Có lẽ là vì đang phát sốt, cậu thật sự rất nóng, khuôn mặt anh tuấn nhiễm màu hồng nhạt biến thành khát vọng… Cậu như vừa bị ma nhập, không ngừng hôn Hoắc Tây.
Bỗng dưng, cậu ngừng lại.
Cứ nhìn cô như vậy, Hoắc Tây nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói ra mấy chữ: “Lúc trước hà tất!”
Trở lại nhà họ Lục.
Trương Sùng Quang đã sổt đến mức mơ mơ màng màng, Lục Khiêm gọi một vị bác sĩ giỏi tới cho cậu, bác sĩ kiểm tra một phen sau đó nói: “Hình như là do có vết thương ngoài da! cởi quần áo ra cho tôi nhìn xem.”
Lục Khiêm nghe nói, Trương Sùng Quang đã bị Hoắc Minh tấn cho một trận.
Ông vội vàng cởi áo sơ mi, lật người lại, vừa thấy thấy lưng cậu thì ngây dại.
“Cậu có chịu chăm sóc vết thương cấn thận không vậy?”
Chỉ thấy những vết thương sau lưng Trương Sùng Quang chẳng những không lành ngược còn bị nhiễm trùng.
Mặt Lục Khiêm trở nên nặng nề: “Lì lợm!”
Minh Châu nhìn mà đau lòng: “Sao cậu ấy phải vậy chứ!”
Hoắc Tây nhìn xong, trong lòng đau đớn từng cơn, cô không muốn nhìn nữa, một mình đi ra ngoài.
Lúc đóng cửa lại, cô nhẹ nhàng dựa vào ván cửa.
Hóa ra, không chỉ có cô không bước qua được cánh cửa đó, ngay cả Trương Sùng Quang cũng không bước qua được, một cái tát kia lại biến thành khoảng cách bọn họ không thể vượt qua.
Trong phòng ngủ, Lục Khiêm và Minh Châu liếc nhìn nhau.
Minh Châu nhẹ giọng nói: “Nhìn rất khổ sở, anh đi xem con bé đi! Dù sao bọn nó cũng ở
chung với nhau từ nhỏ, dù cho không thể trở thành vợ chồng, nhưng chắc chắn vẫn còn tình cảm. Chỉ là cả hai đứa đều quá kiêu ngạo, không bỏ được mặt mũi.”
Lục Khiêm gật đầu.
Ông lại nhìn Trương Sùng Quang đang hôn mê, lên án mạnh mẽ: “Em nhìn thằng nhóc này đi!”
Minh Châu gật đầu.
Bác sĩ bôi thuốc cho Trương Sùng Quang, bà lại lau mồ hôi cho cậu, phần nào cũng đau lòng.
Lục Khiêm mở cửa đi ra ngoài.
Hoắc Tây vội vàng đứng thẳng người, lau mắt: “Cậu ấy thế nào rồi?”
Lục Khiêm đóng cửa lại, xoa đầu cô: “Trong lòng vẫn nhớ thương nó sao? Dứt khoát như vậy là được, nó đánh cháu một cái, cháu phải đánh trả lại một trăm cái, ông thấy nó cũng không dám đánh trả, bằng không ông và bố cháu sẽ băm nó.”
Hoắc Tây nhẹ nhàng lắc đầu: “Như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì hết!”
Cô lại nói: “Thật ra không nên bắt đầu! Nếu cháu không nói ra có lẽ bây giờ vẫn tốt đẹp, cũng loạn đến mức này! ông cậu, giữa cháu và cậu ấy không phải là chuyện có tha thứ hay không tha thứ, mà suy nghĩ của chúng cháu không giống
nhau.”
Trương Sùng Quang đã ở nước ngoài quá lâu.
Cho nên đối với cậu, quãng thời gian ở bên Thấm Thanh Liên chẳng có gì là quan trong.
Mà Hoắc Tây cô lại đế ý tới mối quan hệ đó.
Đương nhiên, một bạt tai kia bản thân Hoắc Táy cũng không thể tha thứ.
Cô không muốn để bản thân phải chịu uất ức.
Càng không muốn về sau lúc nào cũng phải thấy Thấm Thanh Liên quấn lấy chồng mình, ngày đêm khiến mình ghê tởm.
Lục Khiêm không ép buộc cô.
Thời buổi hiện tại, có rất nhiều cô gái khỏng kết hôn, nhà bọn họ lại đông con cháu, Hoắc Tây còn sợ lúc già không có người chăm sóc sao?
Ông rất yêu thương Hoắc Tây, dắt cô vào phòng bếp gọt táo cho cô.
Còn gói cả hoành thánh, bỏ thêm rau thơm cho cô.
“Năm đó lúc bà cụ còn sổng, lúc nào cũng gói cho cô của cháu, bà ấy thương cô của cháu lắm.”
Lúc Lục Khiêm nói, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Hoắc Tây dựa vào người ông cậu của cô,
nghiêm túc lắng nghe.
Lục Khiêm làm hai chén, một chén cho Hoắc Tây, một chén cho Trương Sùng Quang.
Hoắc Tây biết Trương Sùng Quang không thích ăn rau thơm, bỏ một đống vào trong chén của cậu!
Lục Khiêm cười mắng cô: “Bướng bỉnh!”
Ban đêm, Trương Sùng Quang tỉnh lại, được ăn hoành thánh.
Người trong nhà ai cũng biết cậu không thích ăn rau thơm, trong chén lại có, nghĩ lại cũng biết là do ai bỏ thêm vào.
Cậu yên lặng ăn hết.
Lúc Minh Châu thu dọn chén bát, kinh ngạc cảm thán: “Lục Khiêm còn nói cháu không thích ăn rau thơm, cô thấy cháu ăn ngon lắm mà.”
Trương Sùng Quang thấp giọng nói cảm ơn: “Cháu làm phiền cô rồi!”
Minh Châu sờ đầu của cậu: “Em gái đưa cháu về! Ngày mai cũng phải xin lỗi con bé, mâu thuẫn của mấy đứa sẽ hết thôi, biết chưa?”
Trương Sùng Quang gật đầu, đôi mắt ửng đỏ.
Lúc Minh Châu đi ra ngoài không khỏi thở
dài…
Sáng sớm, Trương Sùng Quang đỡ hơn nhiều, cậu rời giường đi vào trong nhà.
Hoắc Tây đã dậy.
Cô nhìn cậu, nói: “Hạ sốt?”
Trương Sùng Quang gật đầu, cậu đến gần: “Cảm ơn!”
Hoắc Tây vẫn rất lạnh lùng: “Không cần khách sáo! cho dù là người lạ té xỉu, tôi cũng không thể ngồi yên bỏ mặc! Đúng rồi, thân thể của cậu không phù hợp cho đợt đàm phán tiếp theo, đối ngày đi!”
Trương Sùng Quang không kiên trì.
Cậu hỏi cô: “Vậy cậu sẽ ở lại chờ tôi dưỡng bệnh sao?”
“Mười một giờ sáng nay tôi có chuyến bay khác.” Hoắc Tây châm chước một hồi rồi nói: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Thái độ của cô đổi với cậu dường như đã tốt hơn nhiều.
Trương Sùng Quang ngồi vào phía trước bàn nhỏ, trên bàn nhỏ có đặt một chậu hoa, là của bà cụ để lại.
Tươi tẳn đáng yêu.
Hoắc Tây thậm chí còn rót một ly sữa bò
nóng cho cậu, cô cũng có.
Hai người ngồi hai bên, cô nghĩ ngợi rồi nói nhỏ: “Trương Sùng Quang, chúng ta lớn lên cùng nhau, quả thật tôi không có cách nào xem cậu như người xa lạ! Cho dù cậu vì người khác còn tát tôi một cái, nhưng tóm lại cậu cũng đã lớn lên ở nhà họ Hoắc! chuyện quá khứ thì thôi bỏ đi, ta sẽ không nhắc lại nữa, cậu cũng đừng nhắc lại! Có rảnh thì về thăm bố mẹ, trong lòng bọn họ đều không yên tâm về cậu, cho dù bố mẹ không nói ra miệng nhưng tồi biết họ rất nhớ cậu.”
“Chúng ta thì sao!”
“Không có chúng ta! Chúng ta đã kết thúc.”
Không khí tĩnh lặng như chết.
Hoắc Tây cười nhẹ: “Cứ như vậy đi! Cậu cùng đừng giày vò bản thân nữa.”
“Cậu sẽ kết hôn sao? Sẽ yêu người khác sao?”
“Có lẽ! Gặp được người thích hợp sẽ kết hôn! Trương Sùng Quang, cậu cũng tìm một người con gái thích hợp với cậu đi!”
Hoắc Tây nói xong, trong lòng cũng vô cùng đau đớn.
Cô ngấng đầu lên: “Năm đó tôi đưa cậu về nhà, vốn dĩ là có lòng riêng! Bổ tôi cũng có, thế
nhưng mấy năm nay tình cảm họ dành cho cậu là sự thật, cho nên đừng vì mấy chuyện lặt vặt giữa chúng ta mà làm bố mẹ đau lòng! Không đáng giá.”
Không đáng giá…
Trương Sùng Quang suy nghĩ lặp lại ba chữ cô nói.
Ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên mặt cậu, khiến cậu có vẻ càng thêm tái nhợt.
Bây giờ Hoắc Tây đã không còn chút cảm xúc nào nữa, cô cũng không muốn so đo với cậu, ai đúng ai sai thì thế nào, thật ra vào khắc cô từ bỏ, cái gì cũng không còn quan trọng.
Quan trọng là cô cũng không muốn nhìn cậu sống không tốt.
Cô vẫn mong cậu sống tốt tốt.
Cái mũi Hoắc Tây lên men: “Cứ như vậy đi!
Tôi ra sân bay!”
Cô đứng dậy rời đi, một lát sau cầm hành lý đi ra ngoài mà Trương Sùng Quang vẫn cứ ngồi ở chỗ đó.
Cậu không nói gì.
Cậu cũng chỉ ngồi ở chỗ đó, chậm rãi uống hết ly sữa bò Hoắc Tây rót cho cậu.
Một ngụm cuối cùng, rất lạnh.
Minh Châu đi tới khoác cho cậu một chiếc áo: “Sùng Quang!”
Trương Sùng Quang nhẹ nhàng lấm bẩm: “Cháu không có cách nào giữ cô ấy lại cả! Có phải cháu phải trở nên mạnh mẽ, có phải cháu nên thành người không ai thay thế được, cô ấy mới không rời khỏi cháu không?”
Minh Châu sửng sốt.
Bà chỉ cảm thấy Sùng Quang có hơi ám ảnh.
Trương Sùng Quang giương mắt, chỉ cười: “Cô, cháu không sao đâu! cháu chỉ vừa mới suy nghĩ cẩn thận một vài việc!”
“Sùng Quang!”
Minh Châu run giọng nói: “Cô dẫn cháu đi gặp bác sĩ, được không?”
“Cháu không sao! Thật sự!”
Trương Sùng Quang nhìn mặt trời: “Cháu muốn phơi nắng một chút! Hoắc Tây đi rồi, cháu cảm thấy có hơi lạnh.”
Minh Châu đau đớn trong lòng.
Trương Sùng Quang lại rất bình tĩnh.
Cậu không đuổi theo cô quay về thành phổ B, cậu ở lại nhà họ Lục, ở thành phổ c nửa tháng, nửa tháng sau cậu mới quay lại thành phố B! cậu cũng không tiếp tục dây dưa với Hoắc Tây nữa.
Cho dù cậu nghe nói thỉnh thoảng cô cũng sẽ đi xem mắt.
Thậm chí có khi cậu còn bắt gặp cô tới xem mắt.
Nhưng cả hai cũng chỉ gật đầu rồi bước qua nhau.
Trương Sùng Quang dường như đã hoàn toàn buông bỏ, cậu trở thành kẻ nghiện làm việc, còn cố gắng nỗ lực, còn điên cuồng kiếm tiền hơn cả năm đó khi còn ở Mễ quốc, bản đồ sự nghiệp của cậu điên cuồng mở rộng, khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
Người đầu tiên nhận ra là Hoắc Doãn Tư!
Hoắc Doãn Tư nắm giữ tập đoàn kinh doanh khống lồ nhất thành phố B, thế nhưng có một ngày, đột nhiên xuất hiện một người có thể tranh giành sống mái với Hoắc Thị một phen, cậu không thể hoàn toàn thờ ơ!
Nqười này lại là Trươnq Sùnq Quanq!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK