Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại chừng một mét, Lục U nhẹ giọng lên tiếng:
“Có thể buông tha tôi được không?”
“Diệp Bạch, anh buông tha cho tôi đi được không?”
“Anh chăm sóc đến tận giường cho người khác, anh bặt vô âm tín cả một tháng trời, Diệp Bạch... Anh có thể nào buông tha cho tôi đi được không! Chúng ta đâu nhất định phải ở bên nhau đâu, không có người kia, chúng ta vẫn có thể sống rất tốt cơ mà! Tôi có thể tìm một người ở bên bình yên qua ngày hoặc hẹn hò yêu đương, còn anh có thể... có thể về lại nước ngoài, không cần bận tâm đến ai khác, chỉ cần toàn tâm chăm sóc cô ta.”
...
Giọng điệu của cô kích động vô cùng, không thể nào giữ nổi bình tĩnh.
Làm sao cô có thể giữ bình tĩnh được cơ chứ, người này, người đàn ông này từng là chồng cô... từng nói yêu cô.
Khóe mắt Lục U ngấn lệ, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn không để nó chảy xuống.
Cô đi ngang qua anh, nhưng cánh tay mảnh khảnh của cô đã bị anh bắt lại.
Diệp Bạch cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh khàn vô cùng: “Em rất thích người tối nay sao?”
Lục U không nói thật.
Cô hơi ngẩng đầu, thốt ra những lời dối lòng: “Đúng vậy! Tôi rất thích! Chắc là có thể tiến tới với nhau!... Sau này anh đừng đến đây nữa, để người khác thấy không tốt đâu, cũng đừng để Tiểu Lục Hồi gọi anh là bố nữa.”
Nói xong, cô giữ chặt dù đi vào biệt thự.
Mưa vẫn đang rơi.
Hai người bọn họ, một người ở trong nhà, một người ở dưới mưa...
Lục U nghĩ nếu không có vụ tai nạn bất ngờ kia, chắc hẳn bây giờ bọn họ đang rất hạnh phúc. Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, chẳng thể nào quay lại được nữa.
Trên bàn đầy ắp các món ăn.
Là do Diệp Bạch cố ý làm riêng cho cô.
Hôm nay không phải ngày cuối tuần, anh chạy tới đây thăm Tiểu Lục Hồi, còn nấu ăn cho cô... Đáng lẽ ra cô phải cảm động, nhưng những điều này chẳng còn nghĩa lý gì cả, thà không xin lỗi còn hơn là một lời xin lỗi muộn màng.
Lục U không ăn bàn thức ăn này.
Khi lên lầu, cô nhẹ cúi đầu giũ những giọt nước mưa còn đọng trên váy, dì giúp việc không khỏi khuyên cô: “Cô Lục, anh Diệp...”
Lục U thản nhiên đáp: “Vứt hết mấy món kia đi! Sau này đừng để anh ta vào đây nữa.”
Dì giúp việc nghe vậy mà xót xa.
Diệp Bạch không rời đi ngay mà ngồi trong xe hút thuốc... Anh ngẩng đầu lên, ánh đèn trên tầng hai vừa được bật sáng.
Nhưng không có tia sáng nào chiếu tới anh.
Dì giúp việc bung dù ra ngoài, bà ấp úng truyền lời của Lục U cho anh, cuối cùng còn nhỏ giọng nói: “Ngài Diệp, mong ngài đừng làm khó chúng tôi, bình thường cô Lục đối xử với chúng tôi rất tốt, trả lương cũng rất cao.”
Diệp Bạch hiểu.
Anh không nói gì thêm, chỉ gật nhẹ đầu, dập điếu thuốc chỉ vừa hút một nửa trên tay, lái xe rời khỏi biệt thự.
Trong phòng ngủ chính ở tầng hai.
Tiểu Lục Hồi vẫn chưa ngủ, chú Diệp của cô bé đã mang tới cho cô bé một chú ngựa gỗ nhỏ, cô bé đang ngồi lắc lư trên con ngựa gỗ, nom thích ý lắm.
Trong phòng còn một dì bảo mẫu đang trông nom cô bé.
Lục U đẩy cửa bước vào, Tiểu Lục Hồi vui vẻ gọi một tiếng mẹ ơi, nhưng vẫn không nỡ xuống khỏi ngựa gỗ.
Lục U cởi áo khoác ngoài ra.
Cô đi đến bên cạnh con gái, ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve chất gỗ, khẽ mỉm cười: “Chú Lục tặng cho con à?”
Tiểu Lục Hồi vui vẻ ừ một tiếng.
Cô bé giẫm lên đôi giày da nhỏ, tiếp tục lắc lư trên thân ngựa, có vẻ thích lắm.
Trên người chú ngựa gỗ khoét nhiều lỗ, xâu chuỗi rất nhiều vỏ sò nhỏ xinh xắn, Diệp Bạch còn mài nhẵn mép cho từng con để trẻ con chơi không bị chọc vào.