Mục lục
Hoắc tổng truy thê - Hoắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau vài ngày, anh cũng thành thạo hơn nhiều.

Hoắc Kiều ôm con trai ngồi trên sô pha, Khương Lan Thính không kìm lòng được mà ngồi xổm xuống bên cạnh, kéo bàn tay nhỏ bé của Tiểu Khương Sanh, anh thấp giọng nói với Hoắc Kiều: “Thằng bé thật đáng yêu!”

Tự nhiên có thêm một cậu con trai, dù là ai cũng đều vui vẻ.

Dù sao người đau không phải anh, người chịu khổ cũng không phải anh, Hoắc Kiều không cảm kích chút nào.

Khương Lan Thính nịnh nọt nhưng không có tác dụng, anh cũng không nổi giận, anh nâng tay nhìn đồng hồ: “Anh gọi phục vụ phòng nhé? Chắc là em cũng đói rồi!”

Lần này, Hoắc Kiều cũng không mặc kệ anh, “ừ”một tiếng.

Mắt Khương Lan Thính tự nhiên đỏ lên một cách khó hiểu.

Anh im lặng nhìn Hoắc Kiều, vốn dĩ định nói gì đó nhưng vẫn quyết định không nói, đi sang bên cạnh gọi phục vụ phòng…

Sau đó, Tiểu Khương Sanh đã ngủ, chỉ còn hai vợ chồng họ đối diện với nhau.

Mặc dù là vợ chồng, nhưng lại xa cách tới cực điểm.

Hoắc Kiều nói phải về phòng tắm rửa, đến bây giờ cô vẫn chưa thay bộ váy dự tiệc trên người ra, vừa rồi khi dọn dẹp đã bị dính bẩn, nhưng cô không quá để ý.

Khương Lan Thính không nỡ để cô đi.

Anh giữ chặt tay cô, giọng trầm xuống: “Tắm ở đây đi!”

Hoắc Kiều lắc đầu: “Ở đây không có quần áo để tắm.”

Khương Lan Thính lấy một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần thể thao từ phòng thay đồ ra đưa cho cô: “Mặc cái này trước đi! Lát nữa em mà quay về, Sanh Sanh thằng bé không tìm thấy em lại sốt ruột nữa!”

Hoắc Kiều nghĩ lại, rồi đồng ý.

Cô tắm nhanh qua một lượt, tẩy trang, để mặt mộc bước ra ngoài, đúng lúc này phục vụ khách sạn đưa đồ tới, Khương Lan Thính gọi cô tới ăn cơm, hai người cùng ngồi xuống rồi mới phát hiện ra đã rất lâu rồi hai người họ không ăn cơm cùng nhau.

Trong chốc lát, cả hai đều im lặng.

Khương Lan Thính biết chăm sóc người khác hơn trước đây rất nhiều, anh gắp đồ ăn cho cô, nói rất dịu dàng: “Anh cố ý đặt đồ ăn của Tiểu Giang Nam đó, là các món đặc trưng của thành phố H, em nếm thử đi.”

Hoắc Kiều ăn rất từ tốn.

Khương Lan Thính lại không ăn, chỉ nhìn cô, một lúc lâu sau, Hoắc Kiều mới nhấc mắt, bình tĩnh nói: “Ăn cơm đi! Về chuyện của chúng ta, tôi đã nói rồi, tôi cần có thời gian suy nghĩ.”

Khương Lan Thính cũng cười nhẹ.

Cách họ ở cùng nhau đã ôn hòa hơn nhiều, sau khi ăn cơm xong, Khương Lan Thính bảo cô đi nghỉ ngơi, còn mình thì dọn dẹp nốt những thứ còn sót lại. Thực ra trước đây chắc chắn anh sẽ gọi phục vụ tới, nhưng bây giờ trong phòng của anh còn có trẻ con, Hoắc kiều cũng đang ăn mặc quá tùy tiện, anh liền không muốn để người ngoài tiến vào nữa, thà rằng tự mình làm luôn.

Khi làm việc này, anh không cảm thấy nhàm chán, ngược lại còn thấy rất thú vị.

Anh nghĩ, có lẽ anh có thể làm một người chồng tốt…

Cô quay về là vì muốn ly hôn với anh, nhưng lúc này cô cũng không khống chế được mà dao động.

Vốn dĩ, ngày tiếp theo Hoắc Kiều sẽ quay về thành phố B.

Nhưng ngày hôm sau thành phố H lại đổ một trận mưa rất to, tất cả các chuyến bay đều bị hủy bỏ, ngay cả máy bay riêng cũng không thể cất cánh, cô chỉ có thể tiếp tục ở lại khách sạn.

Khương Lan Thính ở lại cùng cô và con.

Thật ra công việc của anh vô cùng bận rộn, anh hoàn toàn có thể gọi tài xế lái xe về thành phố B, thế nhưng anh đã từng trải qua một lần, lần này anh không muốn mất đi Hoắc Kiều nữa, hơn nữa anh cũng sẵn sàng ở bên cạnh cô.

Ngày mưa ở phương Nam rất ẩm ướt.

Trong phòng khách sạn, máy hút ẩm bật liên tục, Hoắc Kiều dựa vào chiếc sô pha trước cửa sổ sát đất xem kịch bản.

Tiểu Khương Sanh được bố trông.

Cục cưng đã hơn sáu tháng, đột nhiên ngồi dậy, cậu nhóc ngồi trên thảm, nhìn bố mình với vẻ mặt đầy kiêu ngạo, dáng vẻ của cậu bé khi cười rộ lên vô cùng xinh xắn, có chút giống con lai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK