Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày thứ hai đến học viện Vô Song, anh đã hoàn toàn trở thành tiêu điếm chú ý của mọi người!

“Nghe thấy chưa, hôm qua Trần Ma Vương mới gia nhập học viện Vô Song, hôm nay đã bị bắt đến Vô Song môn chúng ta!”

“Anh ta quá giỏi, hôm nay chính mât tôi nhìn thấy anh ta đi lên bậc thứ ba mươi ba thang Thần Thánh”.

“Thật hay giá thế, bậc ba mươi ba? Năm đó tôi đi lên thang Thần Thánh cũng mới chỉ đến bậc bốn thôi!”

“Đương nhiên là thật, không chỉ như vậy, anh ta đẵ đạp vỡ thang Thần Thánh trước mặt môn chủ!”

Các đệ tử của Vô Song môn đương nhiên không biết thang Thần Thánh là Trần Đức một cước đạp bể, chí là càng đồn càng mê, các loại phiên cản cũng càng ngày càng nhiều.

Thậm chí có người nói anh khiêu khích môn chú Vô Song môn ngay tại chỗ, đánh nhau với ỏng ta, gâng gượng tiếp một chiêu của môn chủ, sau đó không thương tích rờl đi!

Đồng thời, chuyện hôn ước của anh và Âu Dã Tư Linh cũng ngày càng lan truyền rộng rãi.

‘Người thành công trong cuộc đời rồi!’

“Không hổ là Trần Ma Vương, quá mạnh…”

Có rất ít người hâm mộ và kính phục dũng khí của Trần Đức, đại đa số đều là không phục:

“Cái gì mà Trần Bát Hoang hay Trần Ma Vương, bước lẽn ba mươi ba bậc thì giỏi lắm sao? Lục Tử Ngang tôi cũng có thể một phát tát chết hân”, đệ tử nằm trong top ba Vô Song môn, Linh Hải kỳ đỉnh phong tên Lục Tử Ngang khinh thường nói.

“Trần Ma Vương, thú vị đấy, hắn ở đâu, Lắm Cống tôi lâu rồi chưa gặp đối thủ nào như vậy!”

Vua không ngai vàng Lâm cống – thế hệ trẻ của Vô Song môn, hân ta trực tiếp công khai khiêu chiến Trần Đức: “Trần Ma Vương, dám cùng tôi đánh một trận không!”

Hai người là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ, Lâm Cống ba mươi tuổi, Lục Tử Ngang ba mươi lăm tuổi, bọn họ đã đến Vô Song môn mười mấy năm, khoác lác rằng sẽ không yếu hơn Trần Đức,

Bọn họ rất không phục Trần Đức.

“Sư muội Tư Linh là người phụ nữ tôi nhìn trúng, người khác đùng hòng cướp đi”, một tẻn đệ tử lâu

năm cũng đứng lên, hắn ta tên Trâu Thanh, thực lực còn mạnh hơn Lâm Cống, đồng cảnh giới cũng đã từng một quyền đánh Lâm Cống trọng thương,

“Hôn phu chó má gì vậy, xúng với sư muội Tư Linh sao?”

Đủ các loại tin đồn và khiêu chiến bùng nổ trong một đêm.

Nhưng,

Đến nửa đêm, trong Tử Vân Phong đột nhiên phát ra một tiếng rống giặn dữ.

“Đao của tao đâu?”

Đó là Lâm Cống, cường giầ mạnh nhất trong thế hệ trẻ Vô Song môn.

Không thấy đao của hắn ta.

Hắn ta đi tám, đặt đao bên bờ suối, quay đầu lại đã không thấy tăm hơi tung tích.

Lâm Cống là người luyện đao, từ nhỏ cùng đao bầu bạn, năm nay hân ta ba mươi tuổi, trong đó hơn hai mươi năm có đao bên cạnh.

Hần ta đam mê luyện đao,

cả đời này, đao chính vật trân quý nhất với hăn

ta!

Vậy mà,

Nó lại bị mất!

“Bà nội ưng?”

Lâm Cống nhìn thấy ở chỗ đao biến mất có để lại một tờ giấy, phía trên có viết hàng chữ:

‘Đao của mày, bà nội ưng mượn đi chơi, hừ

hừ…”

“Là ai, con mẹ nó kẻ nào dám đá mông tao?”, không chỉ Lâm Cống, ở một ngọn núi khác, Lục Tứ Ngang suốt cả đêm tu võ đột nhiên phát ra một tiếng gầm thét rung trời,

“Đừng để ông đây phát hiện, nếu không thì không chết không thôi!”

Hần ta vừa dứt lời,

Giống như có một tờ giấy trôi bồng bềnh giữa không trung: “Bà ưng thay thế Trần Ma Vương dạy dỗ mày một chút, nếu còn phách lối nữa thi lạt đạp mông mày!”

“Mẹ nó, mày là ai, đứng lại cho tao!”, không bao lâu, ờ một ngọn núi khác, Trâu Thanh cũng trúng chiêu, hân ta vừa về nhà, đến trước cửa, đột nhiên một chậu nước tiểu từ trên trời rơi xuống, mùi hôi thối truyền đến.

Đồng thời,

Hắn ta nhìn thấy một bóng hình đang điên cuồng chạy xuống, hắn ta không chút suy nghĩ liền đuổi theo.

Không làm gì được, đối phương quả thực quá nhanh, hắn ta không chạy theo nối, thân pháp hết sức quỷ dị, giống như âm hồn lay động.

“Trâu Thanh chó má, mày không phái rất ngông cuồng sao? Ha ha!”

Phía trước một bóng dáng đột nhiên dùng lại, dưới ánh trăng sáng có thể thấy rõ ràng đó là một thiếu nữ chừng mười tám tuổi, tóc thẳt bím đuôi ngựa, thanh thuần linh động,

“Mày là ai!”

Trâu Thanh thở hốn hển, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK