Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian của địa cầu vô cùng vô cùng trân quý, rượu mấy năm, mười mấy năm, trên trăm năm đếm trên đầu ngón tay, ít lại càng ít, trên trăm năm quả thật chính là quý hiếm.

Còn Đại Thiên Thế Giới thì sao?

Thời gian hoàn toàn không đáng

tiền!

Cứ so với cái tên chiến thần Đại Triệu tên Quách Khai gì đó, hơn ba trăm tuổi, tuổi này ớ địa cầu đã sớm lên bàn thờ rồi.

Đại Thiên Thế Giới thì sao? Hơn ba trăm tuổi, con mẹ nó vẫn là thê’ hệ trẻ!

Rượu nơi này có thể tướng tượng được, rượu lâu trăm năm hoàn toàn chính là rượu cấp thấp nhất, rượu Trần Đức uống là loại rượu ngon thượng phẩm, niên đại ba chục ngàn năm!

Hơn nữa,

Nguyên liệu chính là các loại thiên tài địa bảo luyện chế, mùi thơm cực điểm.

Trần Đức uống từng ngụm từng ngụm như nước, thậm chí cũng có chút say: “Rượu ngon, thật sự là rượu ngon, mặc dù so với rượu tôi chưng cất vẫn kém hơn chút, nhưng cũng là tinh phẩm trong tinh phấm, lão Yêu Hoàng, rượu ngon như vậy đáng tiếc ông chỉ có thế nhìn tôi uống”.

Đột nhiên truyền tới một tràng tiếng gõ cửa.

“Vào đi”.

Trần Đức đặt chén rượu xuống, nhìn về phía cửa.

Cửa nhanh chóng được mớ ra.

Trúc Mặc Uyên từ ngoài cửa đi vào, trong thời gian ngắn, cô ta đã thay quần áo, áo hai dây vải ren, giày cao gót, toàn thân nhìn càng quyến rũ, càng nóng bỏng, càng lẳng lơ, đôi mắt hấp dẫn, môi miệng ửng đỏ, cổ áo thấp đến mức như không mặc, váy chạm vừa đến đùi, khoe một cách tinh tế cơ thể cô ta.

Khi cô ta đến gần, trong không khí cũng có thêm một mùi thơm phụ nữ hấp dẫn đàn ông.

Quần áo của Trúc Mặc Uyên có thể nói là cực kỳ mê hoặc, thật sự là một yêu tinh, cũng may phụ nữ Trần Đức từng gặp quá nhiều, nếu không thì đã xịt máu mũi lâu rồi.

Sau lưng cô ta còn có một phụ nữ đi theo.

Người phụ nữ ngược lại ăn mặc bình thường, tay bưng một cái khay, trên khay có hai cái túi càn khôn, một vàng một tím.

“Công tử, đây là nguyên thạch anh đấu giá được, ba viên Tị Lôi Đan tổng cộng đấu giá được năm trăm tám mươi ngàn cân nguyên thạch thượng phẩm, khấu trừ 10% phí thủ tục và ba mươi ngàn tiền thiên tài địa bảo, còn bốn trăm chín mươi ngàn cân nguyên thạch

thượng phẩm, tất cả ở trong túi càn khôn, công tử xem đi ạ”.

Trúc Mặc Uyên đích thân cầm túi càn khôn lên, đưa cho Trần Đức, lúc anh giơ tay cầm, không biết vô tình hay cố ý, cô ta gãi vào lòng bàn tay, rất nhẹ, rất ngứa, đôi mắt long lanh liếc mẳt đưa tình.

“Những thứ này là thiên tài địa bảo anh đấu giá được, cũng đã đựng trong túi càn khôn cho anh”, sau đó Trúc Mặc Uyên lại cầm túi càn khôn màu tím đưa tới.

Lần này,

Lúc Trần Đức lấy túi càn khôn, Trúc Mặc Uyên hoàn toàn không còn âm thầm gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, mà trực tiếp bắt lấy: “Hình như công tử rất thích uống rượu, chỗ tiểu nữ có một bình rượu ngon, không biết công tử có muốn

thưởng thức không?1

“Đúng, quả thật tôi thích uống rượu, nhưng…”

Trần Đức tỉnh bơ rụt tay về, bỏ hai túi càn khôn vài Tiểu Thiên Địa, thản nhiên nói: “Nhưng không thích uống rượu hoa, xin cô Trúc tự trọng, còn dùng thuật mị hoặc của cô, đừng trách tôi không khách khí, hiểu chưa?”

Mặt đẹp của Trúc Mặc Uyên hơi cứng lại,

Hóa ra người đàn ông này đã sớm nhận ra thuật mị hoặc của cô ta?

Hình như còn khó làm hơn trong tưởng tượng…

Cô ta có thể nhìn ra, Trần Bát Hoang tuyệt đối không phải người cô ta đùa cợt nổi, nếu cô ta cố ý dẫn dụ, e rằng thật sự sẽ không nể mặt.

“Quả nhiên công tử không phải người thường”, Trúc Mặc Uyên vẫy tay, bảo cô gái sau lưng lui xuống, đóng cửa phòng VIP, thu hồi thuật mị hoặc.

Nhưng,

Cho dù thu hồi vân có cảm giác mị hoặc nồng nặc, không còn cách nào khác, từ nhỏ cô ta đã tu hành thuật pháp, có phần đã khắc vào xương tủy, không phải cô ta muốn khống chế thì có thế khống chế.

“Nói đi, có chuyện gì”, Trần Đức rất trực tiếp, giữa anh và Hằng Thiên Các cũng chỉ là giao dịch đấu giá, giao dịch hoàn thành, một phát cắt đứt là bình thường, nhưng Trúc Mặc Uyên vẫn còn ở đây, hiển nhiên là có chuyện.

“Cậu Trần, quả thật tiếu nữ có chuyện…”, giọng Trúc Mặc Uyên êm dịu: “Được biết Hoang Thiên Vương đến đây, các chủ Hằng Thiên Các Tào Nam Thiên muốn gặp mặt công tử, bảo anh… đợi ông ấy ớ đây”.

“Xin lỗi, thời gian của tôi rất quý báu”.

Trần Đức không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối, cái gì mà các chủ Hằng Thiên Các, anh căn bản không quen, ngay cả đối phương là nam hay nữ, tốt hay xấu, bạn hay địch, tất cả đều không biết, tại sao phải chờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK