-I
Giờ phút này…
Õng ta cảm thấy không cần thiết phải tuyển Trần Đức vào học viện Vô Song nữa, tính cách kiêu ngạo, tự phụ này nếu đến Côn Luân Hư, vào học viên Vô Song sẽ sống không quá một ngày.
ông ta không cần thiết phải tuyển một xác chết.
Đồng thời, ông ta lùi bước đứng sang một bên: “Mọi người cứ tự nhiên”.
Thái độ rất rõ ràng, chuyện này ông ta không quan tâm.
Thích thì đã sao nào!
Đã muốn tìm chết, vậy thì chết quách đi!
Còn Thành Khuê Phong lúc này, vẻ phấn khích, kích động không gì sánh được hiện ra trên mặt.
Vốn lão ta tưởng mình không còn cơ hội giết Trần Đức.
Rốt cuộc, ai lại từ chối lời mời của Lục Phong cơ chứ? Toàn bộ ba thành phố Vân Bắc này, ai có thế, ai dám từ
chối ông ta!
Ai ngờ được, thằng nhãi này lại chẳng biết tốt xấu, tâm còn cao hơn trời, vừa kiêu căng vừa ngạo mạn, thật con mẹ nó chứ… dám từ chối Lục Phong!!!
Đây đúng là tìm chết chứ còn gì
nữa!
Lão mà không giết nó thì quá thẹn với lòng!
“Tôi cho ông thêm năm giây nữa, nếu còn không ra tay, vậy thì đến lượt tôi, một khi tôi đã ra tay thì có lẽ, ông không còn cơ hội để sống nữa đâu”, Trần Đức đột ngột nói, sắc mặt rõ ràng là không thiếu kiên nhẫn chút nào.
Kỳ Hàn sững sờ, lời nhắc nhở của anh ta dường như Trần Đức không để lọt tai nửa chữ!
Kỳ Ngọc Thư và người nhà họ Kỳ cũng ngu người, đồng thời dấy lên nỗi bi ai, vì sự ngông cuồng của anh mà nhà họ Kỳ một lần nữa bị đẩy đến bờ vực thẳm.
“Ha ha ha ha…”, Thành Khuê Phong cười to, vì giận quá mà cười, hai con ngươi nhìn Trần Đức chằm chằm, mối thù giết con giết cháu, giờ phút này đều chỉ còn là thứ yếu.
Trần Đức là người đầu tiên sỉ nhục lão ta như vậy, e là ngay cả đối thủ từng chiến thắng lão ta cũng chưa bao giờ sỉ nhục lão ta như thế!
Lão vốn tưởng rằng sống ngót 90 năm thì tâm tính đã bình đạm, thản nhiên trước cuộc đời, ấy vậy mà hôm nay, lòng lão ta lại lần nữa dậy sóng, như ăn phải ớt siêu cay đốt cháy ruột gan, giận dữ ngút trời!
Đáng chết… đáng chết!
Thật là con mẹ nó… Đáng chết!!!