Khoang mât Long Đế đỏ bừng, là Đế Vương, lúc này ông ta cũng vô cùng kích động, nhìn cự kiếm trên tay: “Thanh kiếm này là của tố tiên, tên là kiếm Đế Vương, tổ tiên đã từng dùng nó để xây dựng Bắc Hoang, tạo ra hoàng triều Vô Cương, Hoang Thiên Vương, cậu có đồng ý dùng nó quét sạch tất cả kẻ địch không?”
Trần Đức suy nghĩ, cười nói: “Long Đế, kiếm Đế
Vương là thánh vật của tố tiên Vô Cương, máu của chúng không xứng nhuốm lên thanh kiếm này”.
“Đối phó với chúng, việc gì cần đến thanh kiếm này!”
Vừa dứt lời, Trần Đức hành động.
Giơ một cánh tay lên, lật ngửa bàn tay!
Trong tích tắc, trên trời mưa như trút nước, sấm chớp đan xen, vang lên ầm ầm, bầu trời u ám, trong phút chốc trở nên sáng rõ như ban ngày, rực rỡ chói mắt, vô cùng huy hoàng!
Hào quang sáng rực chói mầt chiếu rọi bóng hình Trần Đức vô cùng rực rỡ, khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy bóng hình áo choàng bay bay, măt sắc như dao, như thiên thần, chiến thần!
“Đó là…”
“Trần… Trần… Trần Bát Hoang?”
“Là hẳn, đúng là hắn, Trần Bát Hoang trấn áp bốn gia tộc lớn!”
ở phía xa, một số võ giả nhìn rõ bóng hình Trần Đức, trong đó rất nhiều võ giả từng đến vùng mai táng Thần Ma, vừa nhìn, bọn họ đã nhận ra Trần Đức, tất cả đều không thể tin nổi, vô cùng chấn hãi!
Không chỉ bọn họ, bốn người Tạ Bình, Long Hải Thăng, Đệ Ngũ Vệ Đông, Tổ Trường Không cũng nhìn thấy rõ ràng.
Cùng lúc đó, vẻ mặt của bốn người trở nên vô cùng đặc sắc, còn đặc sắc hơn ăn phải ruồi, nhìn thấy ma!
Đầu tiên là kinh ngạc, nghi hoặc, không thể tưởng tượng nổi, sau đó lại bị thay thế bằng nỗi sợ hãi, hoảng loạn!
Nhất thời bọn họ chân tay luống cuống, như nhìn thấy tử thần, toát mồ hôi hột!
“Sao… sao lại thế, sao hắn vân còn sống?”
Giọng Tạ Bình trầm thấp, run rẩy khác hoàn toàn với vẻ cao cao tại thượng trước đó.
Vẻ mặt Đệ Ngũ Vệ Đông còn khó coi hơn người chết, dù thế nào ông ta cũng không ngờ Trần Bát Hoang vẫn còn sống!
Không những còn sống, mà còn mạnh hơn so với trước đó!
Thánh Nhân đính phong!
Chỉ cách Thánh Vương có một bước!
Chu Thiên Nguyên, Thân Đồ Nghĩa cũng thôn người!
Anh chí lật bàn tay, bầu trời biến sắc vì nó!
Mạnh… mạnh đến mức nào? Thực lực đẳng cấp nào? Đúng là như thần!
Bọn họ đâu từng nhìn thấy trạng thái này?
Trong phút chốc đầu óc rơi vào hỗn độn.
‘Ầm ầm ầm!’
Cũng đúng lúc này, Trần Đức lật bàn tay.
Lật lòng bàn tay xuống!
Trong tích tắc, như bàn tay chúa giáng xuống, trời sập!
Cá một vùng trời sấm sét giáng xuống, núi lớn sập đổ, mặt đất lún xuống, hư không đứt gãy, sập xuống từng tầng, cả Vân Tiêu Giới đều chấn động ầm ầm rung chuyển!
Giáng xuống binh sĩ ha nước Đại Chu, Hỗn Nguyên!
“Ầm ầm!”
“A!
“Không!”