Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con thú nhỏ kêu lên một tiếng, sau đó móng vuốt chỉ lên trông trung, ngay sau đó, một mảnh không gian mở ra, trong không gian là nửa cái vỏ trứng từng nuôi dưỡng nó, dần hiện lên.

“Y y da da!”

“Bi bô!”

Con thú nhỏ khoa tay múa chân về phía cái vỏ trứng, lại chí lên Thiên Cung xa xa.

“Ý nhóc là… Bảo anh vào trong vỏ trứng, để nhóc mang anh vào Thiên Cung ấy hả?”

Trần Đức nhìn mãi một lúc lâu, mới cái hiếu cái không hỏi.

“Y y!”

Con thú nhỏ vội vàng gật đầu, dường như đang

vui vẻ vì Trần Đức hiểu được, nhảy nhót trước mặt anh.

Đồng thời…

Vỏ trứng màu trâng như tuyết cũng phát ra thứ ánh sáng bóng bấy.

“Được!”

Trần Đức không hề do dự, sờ đầu con thú nhỏ, cơ thế di chuyến tiến vào trong vỏ trứng.

Bên trong vỏ trứng như một tiếu thế giới, một mảnh trắng xóa, đầy pháp tắc đặc biệt, Trần Đức vừa bước vào đã cảm thấy run lên, một lực quán tính thoáng xuất hiện.

Khoảng hai, ba mươi phút sau thì quáng tính đó bổng biến mất, sau đó anh được một luồng pháp tẳc bao lấy, nhanh chóng xuất hiện bên ngoài lớp vỏ.

“Đây chính là Thiên Cung đó hả?”

Trần Đức đảo mẳt nhìn lại, đập vào mắt là một mảnh đất khô cằn, từ trẽn xuống dưới tiêu điều khô khốc, cảm giác bối rối cùng với hơi thở hồng hoang xộc vào mũi.

Thiên Cung như một đại dương, vô biên vô hạn.

Dù Trần Đức ở trong đó, nhưng đáo mắt nhìn lại, vần không thế nhìn thấy điếm cuối, đập vào mắt chỉ là thứ phế tích bị tàn phá, từ đống đổ nát kia, vẫn có thể nhìn thấy sự to lớn và khổng lồ của Thiên Đình ngày xưa.

Nhưng…

Tất cả đã trở thành quá khứ, năm tháng nổi trôi, mặc người phòng hoa tuyệt đại, rực rỡ khắp thiên hạ, hay là bá chủ một phương, quân lâm bát hoang, thì cũng không thế chống lại thời gian.

Thế lực trăm vạn năm đã hóa thành một đống đố nát, rách rưới trước mặt.

“Trăm vạn năm, khoảng thời gian đó được gọi là thời kỳ thái cổ, có rất ít chuyện về thời kỳ này được lưu truyền đến ngày hôm nay, dù có truyền tới ngày nay cũng không hoàn toàn trọn vẹn”.

Linh Lung hết sức bùi ngùi xúc động: “Không biết những người từng oai phong khăp thiên hạ ấy có còn sống không”.

“Trăm vạn năm, trên đời có bao nhiêu người sống được lâu như thế?”

Trần Đức cười khổ.

Con đường tu võ này cũng đã nghịch thiên lầm rồi, không ngừng thay đổi gen của loài người, kéo dài tuổi thọ, nhưng nó vẫn có một giới hạn nhất định.

Không có thêm dược vật hỗ trợ, không có những phương thức đặc biệt đế duy trì mạng sống, thì cùng lắm chỉ sống được hai mươi vạn năm mà thôi!

Hơn nữa, đó là với điều kiện người đó tu luyện đến mức mạnh nhất!

Có bao nhiêu người thật sự sống được hai mươi vạn năm?

Người mạnh như Mạt Pháp Đế Vương, chiến đế Tiêu Thần cũng không thế sống đến hai mươi vạn năm cơ mà?

“Bircfc roi, dirng than thcr nCra”.

Linh Lung noi: “Lan nay hoi phuc lai cothe bi anh danh gay can them mot chut thdi gian, chung ta tranh thu luc nay tlm xem Thien Cung co co duyen gi khong, hay 1^ co c£ch nao de rdi khoi dao Khon Long khong”.

“Bircrc”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK