Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong hai tròng mât của Trần Đức có một loại niềm vui khó che giấu.

Anh thành công rồi!

Trái qua mười ngày.

Anh thật sự thành công dựa theo phương pháp của Linh Lung, một lần nữa ngưng tụ ra kim đan, hơn nữa hợp thể giữa kim đan và thân thức,

Từ nay về sau, anh sẽ không có loại kim đan này nữa!

Trong thức hải, một Tiên Đài tạo ra từ vẫn thiết đứng sừng sững. Trên Tiên Đài, thần thức lẩng lặng ngồi xếp bằng, những đường ánh sáng ban đầu trói buộc nó đã bớt đi hai phần ba!

Kim đan và thần thức hoàn toàn hợp lại thành

một.

Người nhỏ màu vàng đã rõ hơn rất nhiều so với trước kia, góc cạnh rõ ràng, cho dù là khuôn mặt hay thần vận, tất cả đều cực kỳ giống Trần Đức!

Không ai biết trong mười ngày ngán ngủi, Trần Đức đã trải qua hành hạ tàn khốc thế nào, dù đã là ngựa chiến mười năm, nhưng từ trước đến nay anh cũng chưa từng trải qua nỗi thống khổ kia.

Mười ngày còn dài đằng đẵng và khó khăn hơn hơn so với mười năm với trăm năm.

Nhưng,

Tất cả những thứ này đều đáng giá!

Anh thành công rồi,

Phải nói rằng khuyết điểm nhỏ nhặt duy nhất chính là điểm đen trên kim đan, xuất hiện ở giữa mi tâm thần thức của anh, nó rất nhỏ, không nhìn kỹ thì khó có thể phát hiện ra.

Dù Linh Lung kiến thức rộng, nhưng cô ta cũng không rõ xảy ra chuyên gì,

Có điều cái này không quan trọng,

Điều quan trọng chính là bảy giờ anh còn mạnh hơn trước!

Thiên Huyền Phong lẽ ra phải sụp đố, nhưng bởi vì sau khi tỉnh lại anh đã tiến hành sửa đổi ổn định bên trong.

“Môn chú, các vị trưởng lão, tôi đi ra rồi, còn nữa, mật thất Vẫn Thiết kia…”

Mấy ngày nay, Trần Đức luôn chìm trong chật

vật, anh không biết bên ngoàỉ đã xảy ra những chuyện gì, trước tiên anh vẫn muốn nói chuyện này cho Ngụy Vô Minh biết, để lão yên tâm.

Đồng thời nói ra chút chuyên liên quan đến mật thất Vẫn Thiết, suy cho cùng cũng là báu vật của Vô Song môn, mặc dù anh đã lấy đi, nhưng vẳn phải nói một tiếng, đây là tôn trọng tối thiểu.

Chỉ là,

Lời còn chưa dứt,

Đinh Nghi liền cười lạnh cât đứt lời Trần Đức: ‘Trần Bát Hoang, ha ha, mày đã đi ra, sao hả, đột phá rồi?”

Trần Đức cau mày nhìn về Đinh Nghi, anh nhận ra sát khí nồng nặc trên người ông ta và mấy vị trường lão còn lại.

Anh nhìn về phía sông Tây Lưu, mấy ngàn người cười trên sự đau khổ của người khác, vẻ mặt châm biếm đủ các loại biểu cầm, cùng với Ngụy Vô Minh sắc mặt thất thần không biết làm sao, Trần Đức lập tức hiểu ra chuyện gì.

“Sao không nói tiếp?”, Đinh Nghi ha ha cười lạnh, dáng vẻ hùng hổ dọa người, khóe miệng ông ta lộ vẻ giễu cợt không chút che giấu: “Môn chù bọn tao rất coi trọng mày, sao mày không năn nỉ với ông

ta đi? Nếu không môn chủ bọn ta vần chưa từ bỏ ý định đâu!”

Đột phá?

Làm sao Trần Đức có thể đột phá được?

Nghĩ lúc ban đầu bọn họ đột phá Kim Đan kỳ, tiếng động đó gần như toàn bộ Vô Song môn đều biết, vậy mà cảnh giới Trần Bát Hoang đột phá là Địa Tiên!

Một khi đột phá, động tĩnh kia ít nhất không kém hơn lúc trước ấy chứ?

Kết quả thì sao?

Một chút xíu tiếng động cũng không có, điều quan trọng nhất chính là Trần Bát Hoang vẫn giống với trước khi tiến vào mật thất Vẫn Thiết, không hề có sóng linh khí tốt hơn nào?

Vẫn là một phế nhân!

“Môn chú, ông nhìn dáng vẻ của hân đi, ha ha… có phải rất thất vọng không”, Đinh Nghi đưa mắt nhìn sang Ngụy Vô Minh, ông ta không ngừng cười lạnh.

“Aiz../

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK