Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như hoàn toàn không chú ý, khỏng phát hiện ra anh!

Cho đến khi chân thân của Trần Đức hoàn toàn vượt qua kết giới nguyên khí, Lý Hạo Nguyên mới bỗng kinh hãi, một nổi sợ cực đoan nổi lên trong lòng.

“Làm… làm sao… làm sao mày vào được?”, Lý Hạo Uyên sợ hãi, sợ thực sự, õng ta hoàn toàn khõng ngờ Trần Đức có thế an nhiên vượt qua kết giới màu xanh, điều đáng sợ nhất là bây giờ ông ta không dám ra tay!

ông ta đang ở trong giai đoạn quan trọng của đột phá, một khi hành động bừa bãi, nguyên khí hỗn loạn, có thế sẽ lấy mạng của ông ta!

Nhưng đứng im, đồng nghĩa với cái chết!

“Lão già, chẳng phải ông muốn giết tôi sao, tôi đang ờ trước mặt ông, chỉ đáng tiếc, ông không còn cơ hội nữa!”, Trần Đức cong khóe miệng, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, giơ kích Định Thiên trong tay, vung cao lẻn, lập tức giáng xuống Lý Hạo Uyên.

“Mày… Trần Bát Hoang, tao chết, mày cũng không thế sống!”

Trong mắt Lý Hạo Uyên nổi lên vẻ tuyệt vọng, một luồng khí tức cuồng bạo, hung hãn xuất hiện trong cơ thế ông ta, dường như… dường như sắp nổ tung, cả không gian, nối lên từng tầng sóng dữ dội như sóng biến.

“Mau rút lui, ông ta sắp tự nổ!”, Linh Lung hét lớn.

Không cần cô ta nhắc nhở, Trần Đức đã cảm nhận được, cường giả cấp đó muốn tự nổ, uy lực đáng sợ thế nào, không nói cũng biết.

Cho dù người cùng cảnh giới với ông ta, cũng không dám đối chọi với ông ta, huống hồ cảnh giới của Trần Đức còn thấp hơn ông ta?

Thi triển thuật hư không, Trần Đức lập tức bay lùi lại phía sau, tốc độ cực nhanh, dường như hóa thành một chùm sáng màu đen.

Nhưng Lý Hạo Uyên gần như điên cuồng, dùng tính mạng để chiến đấu, tốc độ nhanh hơn, trong tích tắc, tóm chặt Phương Thiên Họa Kích trong tay Trần Đức, ngẩng đầu, trong đôi mắt ỏng ta đã tràn đầy tia máu dày đặc, lạnh lùng, nham hiếm nhìn chằm chằm Trần Đức: “Chẳng phải muốn giết tao sao? Sao thế, sợ rồi? Tao đang nộp mạng cho mày đấy!”

“Mẹ kiếp!”

Trần Đức không nhịn được chửi thề, trong lòng ớn lạnh.

Lý Hạo Uyên tự nổ là chuyện ngoài dự liệu nhưng cũng là chuyện hợp tình hợp lý, dù sao ông ta đã đến con đường cùng, còn Trần Đức cũng không thế lập tức giết ỏng ta, cho nên, tự nố cũng rất bình thường!

Đổi lại là Trần Đức, Trần Đức cũng sẽ làm như vậy.

Đối diện với dao động đáng sợ, Trần Đức cũng tê dại da đầu, anh muốn chạy, bất lực, ông ta vốn không cho anh cơ hội, tóm chặt Phương Thiên Họa Kích, đồng thời, còn ngưng tụ một hư ảnh ôm chặt Trần Đức!

“Lão Yêu Hoàng, lúc này không ra tay thì còn đợi lúc nào!”, Trần Đức hét lớn trong lòng, ông già này còn không ra tay thì có lẽ Trần Đức sẽ chết thật, trên thực tế, không chỉ anh tê dại da đầu, hai ba trăm vạn võ giả xem trận đấu xung quanh cũng sợ muốn chết.

Vốn dĩ, được biết thân phận thực sự của Trần Đức, rất nhiều người rục rịch đang định ra tay, nhưng lúc này, người nào cũng sợ suýt tè ra quần, chạy thật nhanh, hai ba trăm vạn người, như đàn chim kinh hoàng chạy toán loạn.

Ngay cả hai ba mươi lính bảo vệ thành duy trì trận pháp cũng bỏ chạy.

Nhưng ông ta tự nổ diễn ra rất nhanh!

Trần Đức vừa dứt lời, dao động đáng sợ lấy Lý Hạo Uyên làm trung tâm, lập tức bùng nổ.

Trong khoảng gần mười hơi thở, trời đất rơi vào tĩnh lặng, hoàn toàn yên tĩnh, như mất âm thanh, không có tiếng động nào tồn tại.

Chỉ thấy dao động vô cùng đáng sợ, giống như vòi rồng cấp vạn, biến thét cấp mười vạn, lại như dã thú há to cái miệng tanh máu lan khắp bốn phương tám hướng.

Mười giây sau.

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang khắp cả thành Phong Vân.

Sau đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK