Nhất định có cách.
Lúc này Trần Đức bắt đầu điên cuồng động não tư duy, nghĩ tâ’t cả mọi cách có thể vẹn toàn đôi bên.
Cuối cùng anh đã nghĩ ra!
Cùng lúc đó, anh chớp mắt với Tào Nam Thiên.
“Được!”, thấy anh chớp mắt, Tào Nam Thiên thở nhẹ nhõm, nhưng đề phòng Trần Đức là người có thế hủy giao hẹn bất cứ lúc nào như ông ta, nhác nhở nói: ‘Trần huynh đệ, tôi cũng là vì bảo vệ cậu, cậu tuyệt đối đừng giở trò, nếu không… tôi sẽ lại giam cậu”.
“Yên tâm, chỉ cần có thế cứu được Hồn Châu!”
“Được!”
Tào Nam Thiên thu lại giam cầm, thận trọng nhìn chằm chằm Trần Đức,
sẵn sàng giam cầm anh bất cứ lúc nào.
Nhưng quả nhiên Trần Đức không có hành động gì, dường như đã bình tĩnh lại, nói với Tôn Thánh Thanh: ‘Tôn tiền bối, xin ông đừng ra tay, ngoài ra…”
Nói đến đây, Trần Đức nhìn sang Hồn Châu: “ông Hồn, quay lại đi, đừng ngăn họ nữa”.
‘Tôi… được!”, Hồn Châu muốn nói gì, cuối cùng cũng hóa thành một chữ “được”, chỉ cần là yêu cầu của Trần Đức, ông ta đều đồng ý, đồng ý vô điều kiện.
Nhưng ông ta muốn tránh ra lại lực bất tòng tâm, ngay cả đứng lên cũng khó, huống hồ là nhường đường chứ?
‘Tôn huynh!”, lúc này, Tào Nam Thiên cũng lẽn tiếng đúng lúc: ‘Trần huynh đệ đã không ngăn cản họ nữa, về
tình về lý, tôi nghĩ… chắc ông sẽ không ra tay nữa, đúng không?”
Nói xong, cũng không đợi Tôn Thánh Thanh trả lời, Tào Nam Thiên đi về phía Hồn Châu, đưa một viên đan dược vào trong miệng ông ta, sau đó dìu ông ta quay về.
“Nực cười, chúng tôi muốn mở quan tài cần một tên rác rưởi cảnh giới Cố Bản miệng còn hôi sữa đồng ý ư?”, Tôn Thánh Thanh nhìn chằm chằm Tào Nam Thiên, râ’t muốn ra tay.
“Tôn huynh, không được”, Chung Hạo Nhiên của Âm Dương Giáo Thánh nhắc nhở nói: “Bây giờ ra tay tiếp, thì sẽ đắc tội với thánh địa Thái Thương thật đấy, đến lúc đó, chúng ta sẽ bị liên lụy”.
‘Hừf
Tôn Thánh Thanh hừ lạnh lùng, nhưng bỏ ý định ra tay tiếp.
Dù sao,
Chung Hạo Nhiên nói rất đúng, trước đó ông ta có thể ra tay, là vì Tào Nam Thiên không đại diện được cho thánh địa Thái Thương về chuyện này, bởi vì cả sự việc có thể nói không liên quan đến Tào Nam Thiên, còn một đám cường giả bọn họ ra quân ồ ạt, muốn cưỡng đoạt đồ của một tên rác rưởi, rất bình thường.
ít nhất, ở thế giới đại thiên, đây là chuyện bình thường không thế bình thường hơn.
Còn con kiến rác rưởi đó muồn ngăn cản, đương nhiên phải giết
Theo quy tắc của thế giới đại thiên, bọn họ không sai.
Nhưng bây giờ lại khác, Trần Bát Hoang đã đồng ý cho bọn họ mở quan tài, bây giờ, nếu trong tình huống bình thường, không có Tào Nam Thiên, bọn họ vẫn có thể giết người, tuy là giết người vô lý, nhưng họ không cần nói lý với kẻ yếu, chẳng phải sao?