Trần Bát Hoang điên rồi sao?
Lúc này lẽ nào không phải tìm cơ hội chạy trốn hay sao?
Da đầu cô ta tê dại, mặt đầy tuyệt vọng, không nói nổi.
‘Thú vị…”
Lão ưng cười nhạt, thản nhiên nói: “Lần đầu tiên mày đối mặt với bọn tao mà dám phách lối ngông cuồng như vậy, nhưng… thà dốt nát ngu xuấn còn hơn ngông cuồng phách lối, không biết trời cao đất dày”.
Trong lúc nói chuyện, giọng lão Đường dần dần
trở nên âm u, lúc ông ta nói đến câu cuối cùng, nhiệt độ toàn bộ không gian đều giảm đi mấy phần, lạnh buốt, lạnh băng như kim châm, kích thích da thịt ba người Trần Đức.
Cùng giây tiếng nói hạ xuống,
Đột nhiên,
Lão ưng ra tay, cơ thế di động, mang theo sát khí và máu tanh nồng nặc, thân hình đột nhiẽn ép gần về phía Trần Đức.
Cùng đồng thời hành động còn có cẩu Vương bệ hạ, tốc độ của hắn ta cũng rất nhanh, không tới một phần mười cái hít thở, hai người một trước một sau gắt gao kẹp Trần Đức, ngăn cản đường lùi và đường đi của anh.
Dường như không có bất kỳ do dự, cẩu Vương bệ hạ và lão ưng đánh gọng kìm trước sau, liên hiệp ra tay, làn sóng khủng khiếp mở thành một vùng đặc thù, phong tỏa bao phủ Trần Đức, phong kín anh trong đó đế ngăn chặn chạy trốn.
Cùng giây đó, hai người thi triển võ kỹ, cánh tay múa may, một quyền, một chưởng rơi về phía Trần Đức. Giữa lúc hai người ra tay, phong vân đột biến, khí tức kinh khủng bao trùm mấy chục ngàn mét, hòn đảo chấn động.
Bọn họ thật sự quá mạnh, bất kỳ một động tác vi diệu nào cũng có thể động tới đại đạo, dẫn đến quy luật, tập hợp huyền quân thần cự lực, giống như trời sắp sập xuống.
Năng lượng khủng khiếp trực tiếp hất bay Đệ Ngũ Hiên ra khỏi trảm mét, Bạch Tĩnh Vân thân là Thánh Nhản cũng há miệng to ho ra máu.
Con ngươi Trần Đức lạnh lẽo, cửu Ảnh Cực Trọng và Cửu Cảnh đồng thời thỉ triến, đắm chìm trong kim mang giống như phủ lên một tầng áo tiên, chiếu sáng khắp nơi, ánh sáng khiếp người.
“Vù vù!”
Trấn Lôi ấn Lôi điện đan xen trong lòng bàn tay trái anh, bàn tay phải hiện lẻn Bình Thiên ấn đại ấn, chưởng như trăng, quyền như trời, nguy nga nặng nề, ép đố hư không, với tư thế lấy Thái Sơn áp đỉnh, tay không tiến lên phía trước!
Trần Đức đã sớm không còn như ngày xưa, trước Nhân Vương Tam Ấn hai thức đạt tới đỉnh cao, thi triển đến cực hạn.
“Ầm!”
Quyền chưởng chạm nhau, trong nháy mẳt hai người lão ưng và Cấu Vương mặt biến sắc, vẻ mặt
tràn đầy chấn động, không thể tường tượng nổi,
Bàn tay của bọn họ máu thịt mơ hồ, xương cốt rạn nứt.
“Ha ha, không phải các người mạnh hơn tôi sao?”
Trần Đức cười lạnh, lúc nói chuyện, kiếm Long Ngâm trong tay hiện lên, quang mang sâu kín lóe sáng, kiếm ý chập chờn lan tràn.
“Phụt!”
“Phụt!”