Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Soạt!”

Một luồng ánh sáng chớp tắt trong phút chốc khiến trời đất một mảnh bừng sáng, ánh sáng chói lọi khiến mọi người cơ hồ không mở nổi mắt, sát ý gần như vật chất hóa.

Một chiêu võ kỹ đang được ấp ủ.

Một giây tiếp theo, Tất Vân Đào đột nhiên biến mất, khi hắn xuất hiện trở lại đã sừng sững đứng trên bầu trời cao.

“Thiên Chi Đao!’

Tất Vân Đào quát to một tiếng như sấm sét liên tục kèm theo từng trận tiếng nồ đùng đoàng.

Một đao giống như dải ngân hà chớp sáng rực rỡ từ bầu trời bổ thẳng về phía Trần Đức.

Sắc mặt Hoa Linh Vy trờ nên vô cùng khó coi, một đao này rất mạnh!

Cô ta vốn tưởng rằng khi Tất Vân Đào giao chiến với một người trái đất, một người của Côn Luân sẽ khinh thường xem nhẹ đối phương nên sẽ không dùng toàn lực, nhưng làm thế nào cũng không ngờ tới đối phương không những không khinh địch, nương tay mà dưới tình huống vận dụng linh khí thượng phẩm còn tung võ kỹ mà hắn tâm đắc nhất, Thiên Chi Đao!

Chỉ là đối mặt với một người trái đất mà thôi!

Đến nồi đó sao?

Hoa Linh Vy bất giác căng thắng, mặc dù cô ta ôm một chút kỳ vọng đối với Trần Bát Hoang nhưng… cô ta cũng không cho rằng người trước mắt có thế thoát khỏi một đao này, Tất Vân Đào hoàn toàn không nghĩ tới việc lưu lại một đường sống cho anh!

Thực sự muốn một chiêu dồn anh vào chỗ chết mà!

Hoa Huyền Khuyết thấy một màn này thì hài lòng gật đầu, không phải vô cớ mà Tất Vân Đào có thế xếp thứ mười tám trên bảng hào kiệt.

Một đao này của Tất Vân Đào ít nhất có thế giết chết bất kỳ một địa tôn giả dưới tầng thứ năm bình thường nào!

Cùng lúc đó# cùng với tia sáng sáng rực, trường đao cũng cấp tốc giáng xuống, nhưng lại thấy Trần Bát Hoang còn không mảy may lộ ra bất kì tia hoảng loạn nào.

Anh không nao núng chùn chân, càng không trốn tránh, đối mặt với mũi đao đang lao tới mà tiến lên trước ba bước!

Đồng thời giơ lên một nắm đấm nghênh đón nó, đó là một quyền siêu cấp bá đạo. Ngay cả những người đứng ngoài quan sát cũng có thế nhìn thấy rõ quyền đó lướt qua mặt đất, bởi quá nhanh chóng mãnh liệt mà rẽ ra một vùng chản không, trên nắm đấm của anh thấp thoáng tỏa ra tia sáng màu vàng nhạt, giống như một ngọn hỏa tiên màu vàng, không hề sợ hãi thẳng lao về phía trước tiếp lấy một đao kia.

“Ha ha, tự tìm đường chết”, Hoa Huyền Khuyết cười khẩy, lần đầu tiên bà ta nhìn thấy một kẻ ngạo mạn như vậy, muốn dùng nắm đấm cứng rắn đập vỡ linh khí thượng phẩm?

Thực sự tưởng rằng nắm đấm là làm bằng sẳt sao?

“Đúng là rác rưởi”.

Đoạn Bằng lắc đầu thất vọng tới cực điểm, Trần Bát Hoang trước đó biểu hiện lãnh đạm bình tĩnh như vậy, hắn vốn còn tưởng rằng người này còn có thủ đoạn hoặc lá bài tấy hộ mệnh nào đó, không ngờ anh sẽ lại ngu xuẩn đến vậy, thực sự khiến hắn phải thất vọng, sự chờ mong mỏng manh trong mắt cũng biến mất hoàn toàn.

‘Cút cho tôi!1

Nhưng đúng lúc này Trần Đức bổng nhiên gầm lên một tiếng, đồng thời đao và nắm đấm cũng va chạm vào nhau!

Sau đó một cảnh tượng kinh dị và rung động xảy ra trước mắt tất cả mọi người, một đao bao hàm khí thế hung hãn của Tất Vân Đào, lại… lại bị chắn đứng rồi!

Không chỉ như vậy, họ còn có thể thấy rõ ràng rằng thân đao thắng tap kia đang nhanh chóng… nhanh chóng bị uốn cong!

“Cheng!”

Trong một phần mười thời gian một nhịp thở, một thanh âm kim loại ngâm vang truyền tới, nó như một hồi trống đập mạnh vào trái tim của từng người, thanh đao đó, gãy rồi!

Sau khi uốn cong đến một mức độ nhất định, không thế tiếp nhận nổi lực ép nữa cứ như vậy bất ngờ gãy lìa!

Lưỡi đao lả tả xoay tròn giữa không trung rồi cắm phập xuống mặt đất, đao trong tay Tất Vân Đào nay chỉ còn lại một nửa!

Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc, sau khi thanh trường đao đứt gãy, một quyền kia của Trần Đức cũng không dừng lại mà vẫn vụt sáng rực rỡ bắn thẳng về phía Tất Vân Đào!

“Bùm!J

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK