Thần đế có lệnh, anh phải sống!
Bởi vì, cho dù thần đế ở cách xa xôi vô tận, nhưng vẫn nhìn thấy, cảm nhận được việc độ kiếp của Trần Bát Hoang, hình như ông ta phát hiện ra điều gì, tóm lại, chỉ truyền cho bán thần một câu.
Đưa Trần Bát Hoang về, anh phải sống!
“Lão già, cái gì mà sẽ khỏng giết tôi? Ồng không dám giết tôi phải không? Có giỏi thì ông lại đây, rác rưởi, đồ vô dụng!”, Trần Đức lớn tiếng khiêu khích, anh muốn khiêu khích thần lỉnh, mọi người đều là tu sĩ, tại sao đám người này phải cao cao tại thượng, vừa xuất hiện đã bảo người ta quỳ?
“Cậu khỏng muốn đi theo bản thần một cách dễ chịu, vậy thì tôi sẽ cho cậu đi sống không bằng chết”.
Bán thần từ cao nhìn xuống, trong lòng bàn tay xuất hiện một cái lồng giam.
Có thể thấy rõ ràng, trong cái lồng giam nhỏ có không biết bao nhiêu dã thú hung mãnh, con nào cũng như chó đói khát, điên cuồng tàn sát, cắn xé lẳn nhau bên trong,
Bán thần lật tay ép xuống, lập tức, lồng giam từtrẻn trời giáng xuống.
Cái lồng giam nhỏ không ngừng to lên, không ngừng to lên, trong tích tắc, biến thành giống như một tòa thành, trực tiếp bao trùm Trần Đức.
Lúc này, tất cả mọi người mới nhìn rõ, bên trong lồng giam có ít nhất hàng chục tỷ, trăm tỷ dã thú!
Dã thú đông chi chít cắn xé, tàn sát lẳn nhau, khắp chố đều là máu tươi, là bốn chân của dã thú, đôi mẳt con nào cũng đỏ ngàu, mùi máu tanh từ trong lồng giam tràn ra khắp trời, cho dù là tu sĩ giết người thường xuyên cũng buồn nôn, ghê tởm.
“Ầm!”
Lồng giam khóa chặt Trần Đức, khí tức khát máu phủ khắp trời đất, sự tuyệt vọng, bao phủ trong lòng tất cả mọi người.
‘Trần Bát Hoang chết chắc rồi!”
“Đúng thế, lồng giam đó có thần lực, đừng nói là hắn, kế cả đại chí tôn cũng tuyệt đối không tránh được!”
Đó là tù giam thí thần trong truyền thuyết, tôi đã từng thấy trên sách, vị bán thần này, ông ta là… tằng tôn của thần đế, Đại Uy Thiên Thần Bạch Nguyệt Không!”
“Là ông ta!”
Đại uy thiên thần, là người xuất sắc trong thế hệ sau của thần đế, tính thời gian, nhiều nhất cũng chỉ năm trăm ngàn tuổi, ba vạn năm trước, ông ta đã là bán thần, phong hiệu Đại Uy Thiên Thần!
Ba vạn năm trước, ông ta bước vào bán thần, tên được khẳc vào trong sử sách của thế giới đại thiên, từ nay vang danh thiên hạ.
“Ầm ầm ầm!”
Cùng lúc đó, tù giam thí thần càng lúc càng gần Trần Đức.
Trong tích tẵc bao trùm anh ở dưới.
“Tiền bối, còn không ra tay à? Không ra tay thì tỏi phải chết thật đấy”, Trần Đức nhìn tù giam thí thần đó, vẻ mặt ngưng trọng, nhưng trên mặt không hề có chút sợ hãi.
Anh vừa dứt lời,
“Keng!
Gần như cùng lúc, một âm thanh rút kiếm vang lên.
Chân trời một luồng thần hoa chém về phía tù giam thí thần.
“Rẳc rẳc!
Trong tích tắc, thanh kiếm va đập vào tù giam thí thần trên bên, sức mạnh khủng bố đập vào nhau, quang hoa bẳn khắp nơi, hư không hỗn loạn, dường như không nhìn thấy gì, tù giam thí thần đó cũng hoàn tòan hóa thành hư vô, vỡ vụn, hàng chục tỷ dã thú bị một luồng kiếm mang đó hấp khô, hóa thành sương máu.
Cảnh này khiến người ta chấn hãi không thôi.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều mơ hồ nhìn về hướng kiếm mang chém đến, tràn đầy nghi hoặc.
Chỉ đáng tiếc, nơi đó bị kiếm mang khuấy đảo, chỉ có hư vô, cũng không nhìn thấy gì, ngay cả bóng hình của Trần Bát Hoang, họ cũng không thế nhìn thấy.