Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng rất muốn giúp anh.

Trong lòng vần luôn cổ vũ của anh, khích lệ

anh!

“Không biết tự lượng sức mình, hay có thế nói, cậu… Mới là kẻ ngu ngốc, ha ha…”

Nam Cung Trần cũng khinh thường, hết sức khinh bí.

Đỡ?

Đỡ được chắc?

Chí với một mình Trần Bát Hoang ư?

Thế nhung.

Vừa dứt lời, sắc mặt ông ta bổng nhiên trờ nên nặng nề, như hóa đá…

Bấy giờ, ông ta… ồng ta lại cảm giác được Địa Vu Lôi đang… Đang thoát khỏi sự kiểm soát của mình?

Ban đầu, nó chỉ có một chút như thế.

Chỉ trong ba giây.

Cảm giác này, ông ta có thể cảm nhận được rất rõ, hệt như… Nó hệt như Địa Vu Lôi trong người ông

ta, bị ông ta điều khiển đang rời khỏi tay ông ta, thoát khỏi sự kiếm soát của ông ta.

Cảm giác đó ngày càng rõ ràng, ngày càng rõ nét.

Đồng thời.

Có thế thấy rất rõ.

Trong hai tay Trần Đức là tia lửa điện màu tím quấn quanh, nó như những đốm lửa chỉ mới lóe lên, rất nhỏ, rất nhỏ.

Thế nhưng.

Khi Nam Cung Trần phát hiện ra.

“Rầm!”

Thì tia lửa điện màu tím đã nhanh chóng lan rộng, như một cái lưới lớn lấy Trần Đức làm trung tâm, lan ra xung quanh, tàn sát bừa bãi.

Hôn Độn Tử Kim Lôi!

Trong nháy mắt, Hỗn Độn Tử Kim Lôi đã bao trùm lấy Địa Vu Lôi, từ dưới đánh ập lên.

Sau đó.

Trần Đức đột nhiên kéo một cái!

Địa Vu Lôi khống lồ như sóng biến, bấy giờ nó không khác gì miếng vải rách, bị anh thoải mái kéo lấy, lắc lư, tùy ý đùa nghịch.

“Địa Vu Lôi, là thứ này hả?”

Đó chưa phái là điều đáng sợ và khủng bố nhất.

Một giây sau.

Cảnh tượng yêu nghiệt hơn lại xuất hiện.

Đã thấy Trần Đức há miệng, hút lấy thật mạnh.

“Vù!’

Lúc này, miệng của Trân Đức giống như một cái động đen, Hổn Độn Tử Kim Lôi quấn quanh trong động đen, làn sóng khủng khiếp tản từ trong ra ngoài, khiến người ta kinh hoàng sợ hãi.

Cùng với cái hút kia của anh,

Rõ ràng có thế thấy,

Địa Vu Lôi liên tục không dứt, kéo dài vô tận, giống như chất lỏng, như nước suối, lại… lại bị anh hút vào miệng!

“Vù vù!”

Trần Đức như cá voi hút trăm sông, như bò uống nước ao, như cái động đen lớn, tất cả Địa Vu Lôi cũng không thể chạy thoát, không ngừng không ngừng bị anh nuốt chửng, bị anh hút lấy.

Tốc độ nuốt chửng cũng sắp đến mức không có gì sánh kịp, trong vài cái hít thớ, Địa Vu Lôi lan tràn cả trăm dặm, chỉ còn thừa lại một đường thẳng, đường nước màu đen vẫn không ngừng hút vào trong miệng Trần Đức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK