Lần đầu tiên, ưng Chiếu cảm thấy bất an vì thiên phú của một người!
Trần Bát Hoang càng mạnh, ông ta càng muốn anh phải chết!
Chết đi càng sớm càng tốt.
Dù thế nào thì lần này cũng phải giữ cái mạng của anh lại!
Bấy giờ, ông ta không tin Trần Bát Hoang vân còn đống bảo vật đã dùng lần trước, ông ta tính toán rất cẩn thận, những thứ đó, ngoài cái đỉnh kia thì tất cá chí có thế dùng một lần!
Cả bí thuật anh dùng để gia tăng thực lực đó nữa, theo lý mà nói thì trong khoáng thời gian ngắn anh không thể dùng nó thêm lần nữa.
Mặt khác, lần này Ưng Chiếu chuấn bị rất đầy đủ, ông ta nghĩ Trần Đức sẽ xuất hiện, tuy rằng xác suất đó chỉ là một phần một trăm triệu, nhưng ông ta cũng đã chuấn bị!
Sau đổ…
Cái xác suất đó, ông ta thành công!
Trần Bát Hoang, lần này chắc chắn không thể sống sót rời khỏi đây.
Huống chi bây giờ anh còn đắc tội cả tam trưởng lão học viện Thánh Phong? Ha ha…
Ưng Chiếu vằn không nói gì, lặng lẽ xem cuộc vui tiếp diễn…
Nếu Hác Hách Đường có thể giết chết Trần Bát Hoang thì tốt.
Trong thiên điện, bầu không khí quỷ dị đến lạ,
mặt mũi Hác Hách Đường cũng đen ngòm, ánh mắt, hàng mi, khóe miệng đều run rấy vì sợ!
Đã bao nhiêu năm rồi?
Hác Hác Đường trông như người tám mươi tuổi, nhưng cấn thận tính lại, nảm nay ông ta cũng đã hai trăm mấy, gần ba trăm tuối rồi…
Không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu năm, chắng có một ai dám phớt lờ sự hiện diện và lời nói của ông ta như hôm nay.
Lòng ông ta đầy lửa giận, ngọn lửa sắp bùng lên đến đỉnh điểm, dù là người nhà họ ưng đứng ngoài thiên điện cũng có thế cảm nhận được cơn tức đó.
Ông ta sống chết nhìn chằm chằm Trần Bát Hoang, hai mắt đỏ bừng, gầm lên từng chữ với chất giọng trầm thấp như loài dã thú:
“Trần Bát Hoang, tôi đã nói với cậu, Chung Viêm là đệ tử thân truyền của tôi, đệ tử của tam trưởng lão học viện Thánh Phong rồi mà? Cậu, không nghe thấy Ư?”
Hác Hách Đường thốt ra từng chữ, giọng không cao, lại như lưỡi kiếm sắc bén xuyên thủng màng nhĩ của mọi người, nghe như sát âm đang điên cuồng tàn sát trong tai, khiến đầu họ đau như sắp
nứt ra, sắc mặt tài nhợt!
“À, tam trưởng lão, lâu rồi không gặp, sao mà ông nóng giận đến thế nhỉ!”, đúng lúc này, một khe hở không gian chợt xuất hiện.
Sau đó.