Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âu Dã Thanh Vũ vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Trần Bát Hoang, cô ta phát hiện ra người đàn ông trước mặt gần như không có chút gì gọi là hứng thú với cô ta.

Khi người khác nhìn thấy cô ta, ít nhiều cũng sẽ có chút tham lam dục vọng, sẽ kinh ngạc trước sự quyến rũ của cô ta.

Nhưng đôi mắt của Trần Bát Hoang lại trong veo, sâu thẳm, khi anh nhìn cô ta, giống như đang nhìn một thứ vô cùng bình thường, cực kỳ bình thường.

Tên này không thích phụ nữ sao?

“Chuyện gì?”, Trần Đức không vội từ chối, muốn đạt được thứ gì đó thì nhất định phải trả giá, chuyện này rất bình thường: “Bảo vệ tôi”, Âu Dã Thanh Vũ nói rất dứt khoát: “Bảo vệ tôi ba ngày, anh cũng biết lần trước có kẻ ám sát tôi, tôi đã biết kẻ đó là ai, gia tộc cũng đang xử lý chuyện này, nhưng sẽ mất khoảng ba ngày mới có thể quét sạch hoàn toàn”.

“Chỉ cần anh đồng ý, tôi không chỉ kể chuyện liên quan đến Long Ngâm cho anh nghe, mà thậm chí…”

Âu Dã Thanh Vũ nói: “Tôi chắc chắn sẽ bảo gia tộc tôi dùng Thiên Phương Thạch chế tạo thành binh khí hoặc vạc cho anh, chọn một trong hai”.

“Trẻ con mới chọn”, Trần Đức nhấp một ngụm rượu tây, nhưng hình như cảm thấy rượu tây không ngon cho lắm nên chỉ uống thêm một ngụm rượu nữa rồi nói thêm: “Tôi muốn cả hai”.

Âu Dã Thanh Vũ nhìn chằm chằm vào Trần Đức, ánh mắt kiên định của đối phương thể hiện rõ thái độ không thể thương lượng thêm, Âu Dã Thanh Vũ nói: “Không phải là tôi không muốn, mà là nguyên liệu không đủ”.

“Cô yên tâm, sáng nay tôi vừa lấy được một linh khí hạ phẩm, nung chảy nó, như vậy đủ chưa?”, Trần Đức chỉ về phía Kỳ Hàn.

Chỉ thấy trong tay Kỳ Hàn đang cầm một thanh kiếm dài hơn ba thước.

Âu Dã Thanh Vũ nhất thời sững sờ, cô ta vừa nhìn đã nhận ra đó là kiếm của Vân Huyền Thương Không.

Quả thực là linh khí hạ phẩm.

“Được rồi”, Âu Dã Thanh Vũ nói: “Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của anh”.

“Chốt”, Trần Đức cười.

Thời gian ba ngày không dài, có thể sở hữu một chiếc vạc tốt và chế tạo cho Kỳ Hàn một thanh kiếm xịn là đủ rồi: ‘Tiếp theo, đã đến lúc cô nên nói về

Long Ngâm rồi”.

Âu Dã Thanh Vũ trầm tư một lúc, cô ta hít sâu một hơi, vẫn là có chút do dự.

Chuyện liên quan đến kiếm Long Ngâm, thực sự là vấn đề vô cùng quan trọng.

Trần Đức không vội, cứ như vậy ngồi đợi.

Cuối cùng, Âu Dã Thanh Vũ cũng lên tiếng, giọng nói giống như một loại nhạc cụ, dịu dàng êm tai: “Long Ngâm là do một thợ rèn kiếm nổi tiếng của gia tộc Âu Dã chế tạo từ rất lâu về trước. Mấy trăm năm nay vẫn luôn cất giữ ở gia tộc Âu Dã, cho đến hơn hai mươi năm trước đây, bố tôi đã tặng nó cho người khác…”

“Tặng cho ai?”, Trần Đức khẽ cau mày.

“Tôi không biết”, Âu Dã Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ đau buồn: “Hơn hai mươi năm trước, cũng chính năm ông ấy tặng kiếm cho người ta, lúc đó đã bị thương rất nặng, sau khi trở về nhà chưa đến ba năm thì cũng ra đi, khi đó tôi mới ra đời chưa được bao lâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK