Bán kính vạn dặm, xác chết chất thành núi, máu chảy như biển, anh cũng tận mắt nhìn thấy.
Từng cảnh tượng đó, nhìn mà kinh hãi, khiến người ta cả đời khó quên, cả đoạn đường, Trần Đức đã rơi rất nhiều nước mắt.
Anh biết rõ những người đó chết đều vì anh!
Đương nhiên, ngoại trừ Linh Lung thì không có người nào nhìn thấy nước mắt của anh.
“Mẹ, bây giờ đã chắc chẳn là con chưa?”
Trân Đức nở nụ cười khổ, ôm chặt mẹ vào lòng: “Con trai đến muộn, khiến mẹ lo lắng, chịu ấm ức rồi!”
Cám nhặn sự ấm áp của con trai, cuối cùng Đệ Ngũ Vân Yên đã tin người trước mắt là con trai của mình, chính là Trần Bát Hoang, giọng bà khẽ run: “Về là tốt, về là tốt…”
Hồi lâu, hai người mới buông ra, nhìn thấy mọi người Chu Long, Cố Lục Đạo bên cạnh, Trần Đức kìm lòng nói:
“Long Đế, sư tôn, xin lỗi để mọi người đợi lâu
rồi!”
“Ha ha… Trân Bát Hoang, tôi biết cậu sẽ không dễ dàng chết như vậy mà!”
Long Đế cười lớn hào sảng, nhìn thấy sự sống từ trong tuyệt vọng, kích động đến mức run mạnh: “Bắc Hoang Thiên Vương của tôi đâu thế chết trong cấm địa Tây Hải!
“Bát Hoang, cậu… lại mạnh hơn rồi!”
CỔ Lục Đạo nhìn Trần Đức, vui mừng, hài lòng nói: “Bây giờ con đã vượt xa ông già như ta rồi”.
Nhớ lại ngày xưa, khi ỏng ta gặp Trần Đức, Trần Đức mới chỉ vừa đạt đến Thần Vương, mới qua bao lâu chứ? Chưa đến một năm ngắn ngủi, đã hoàn toàn bỏ lại người làm sư tôn như ông ta ở xa phía sau.
Cổ Lục Đạo vô cùng vui mừng, ban đầu thu nhận Trần Đức là đồ đệ, chẳng phải là đợi đến ngày này ư?
Chỉ có điều, ngày này đến sớm hơn một chút so với trong tưởng tượng, không, không phải một chút, mà là rất nhiều rất nhiều!
ít nhất mười năm!
‘Sưtỏn, bất luận con có mạnh đến thế nào,
người mãi mãi là sư tôn của con”.
Trần Đức nhẹ nhàng nói.
“Bát Hoang huynh!”
Đoạn Nguyên tiến lên, vổ ngực của Trần Đức: “Đã lâu không gặp!”
“Đúng thế… đã lâu không gặp!”
Từng người đi đến chào hỏi, Trần Đức chuyển ánh mắt lên khuôn mặt xinh đẹp của Âu Dã Tư Linh, cô đã đầm đìa nước mắt.
Trần Đức đi đến trước mặt cô, đích thân lau nước mắt cho cô, cưng chiều nói: “Bà xã, em khóc trông không đẹp chút nào”.
“Hừ, anh còn biết có bà xã như em”.
Ánh mắt Âu Dã Tư Linh đầy sương mờ, vẫn rất lạnh lùng.
“Trần Bát Hoang, trong mắt ánh chỉ có một mình Âu Dã Tư Linh thôi ư?”
Trần Đức đang định nói, Diêu Mộng Vũ ở một bên hừ nói: “Có phải mấy cô gái chúng em đều không lọt vào mắt anh không?”
Lập tức, Trần Đức nhìn thấy ba cô gái Hoa Linh Vy, Diêu Mộng Vũ, Ấn An Sương mặt đầy tức giận, Trần Đức thấy kỳ lạ, Hoa Linh Vy, Diêu Mộng Vũ ghen thì đã đành, Ấn An Sương ghen cái gì, hình như giữa họ không có gì mà?
“Trần Bát Hoang, tôi thừa nhận, tôi đã yêu anh”.